Trịnh Tùng Dân vừa xuất hiện, Tô Lan Huyên liền biết kết cục của mình. Lần trước cô đắc tội với Trịnh Ngọc Yến mà còn có thể làm việc ở công ty lâu như vậy đã khiến cô bất ngờ. Trong khoảng thời gian này, Tô Lan Huyên làm việc cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng muốn vô cớ đuổi việc cô? Không dễ dàng như thế đâu.
Nghe thấy Trịnh Tùng Dân tuyên bố đuổi việc Tô Lan Huyên, Lưu Toàn và Trịnh Ngọc Yến đắc ý cười. Đám nhân viên xem náo nhiệt cũng đều bàn tán xôn xao. Có người tiếc hận Tô Lan Huyên, cũng có người cảm thấy Tô Lan Huyên không biết tự lượng sức mình.
Trịnh Tùng Dân bỏ lại câu đó rồi định rời đi. Tô Lan Huyên lại nói: “Chủ tịch Trịnh, tôi ký hợp đồng lao động năm năm với công ty. Hợp đồng chưa tới kỳ hạn, ông vô cớ bắt tôi thôi việc, dựa theo luật của bộ lao động thì ông cần phải trả tôi gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa bồi thường ít nhất hơn nửa năm tiền lương.”
Tô Lan Huyên vừa dứt lời, toàn trường lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Lan Huyên điên rồi hả? Dám đối đầu với ông chủ đòi tiền bồi thường? Đúng là điên rồi! Không biết tự lượng sức mình!
Trịnh Ngọc Yến rất kinh ngạc, giọng the thé hét lên: “Tô Lan Huyên, cô nghèo điên rồi hả? Cô dựa vào đâu mà đòi gấp ba tiền lương? Công ty là của cha tôi, cha tôi muốn ai cút đi thì kẻ đó phải cút! Cô là cái thá gì mà dám đòi tiền?”
Lưu Toàn cũng phụ họa: “Tô Lan Huyên, cô còn muốn lăn lộn trong nghề này thì thức thời cút đi.”
Tô Lan Huyên nhếch môi, làm lơ Lưu Toàn và Trịnh Ngọc Yến, nhìn Trịnh Tùng Dân: “Chủ tịch Trịnh, ông nghĩ sao?”
Trịnh Tùng Dân giận quá mà cười: “Đây là công ty của tôi, chẳng lẽ khai trừ một nhân viên mà cũng không làm chủ được?”
“Đương nhiên, chủ tịch Trịnh không muốn trả tiền bồi thường cho bạn gái tôi thì lấy thứ khác ra bồi thường đi.”
Giọng nói này… Tô Lan Huyên quay đầu lại, thấy Lục Đồng Quân thì rất kinh ngạc, ánh mắt như đang hỏi “Sao anh lại tới đây?”.
Trần Hương Thủy đứng bên ngoài thấy con trai mình đã đến thì thở phào nhẹ nhõm. Dám bắt nạt con dâu tương lai của mình, để con trai mình răn dạy ông ta một trận.
Mọi người đều quay đầu lại. Tần Kình mặc tây trang cao cấp, làm tôn lên khí chất như ngọc, gương mặt lạnh lùng, cất bước đi tới, khí thế hoàn toàn bùng nổ, giống như quân vương bễ nghễ thiên hạ. Không ít nữ nhân viên đều đỏ mặt, quá đẹp trai, quá ngầu. Ngay cả Trịnh Ngọc Yến cũng ngây người, vẻ mặt háo sắc.
Lục Đồng Quân đi đến bên cạnh Tô Lan Huyên, chỉ khi nào nhìn Tô Lan Huyên, ánh mắt anh mới trở nên dịu dàng hơn: “Em sang bên cạnh nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho anh.”
Lúc ấy, không hiểu sao Tô Lan Huyên cảm thấy lời nói của Lục Đồng Quân như có ma lực, cô gật đầu: “Vâng.”
Cô vô điều kiện tín nhiệm và ỷ lại Lục Đồng Quân.
Cảnh tượng này khiến vô số người phụ nữ hâm mộ ghen tỵ. Tô Lan Huyên quá may mắn, tìm được một người bạn trai tuấn tú đến thế.
Trịnh Ngọc Yến ghen tỵ tới mức đôi mắt bốc lửa, nhìn bạn trai Tô Lan Huyên rồi lại nhìn Lưu Toàn. Vừa đối lập, cô ta lập tức cảm thấy Lưu Toàn chẳng là cái thá gì, trước kia ánh mắt của cô ta quá kém cỏi.
Lưu Toàn cũng phát hiện biến hóa của Trịnh Ngọc Yến, trong lòng hơi hoảng loạn. Sự xuất hiện của Lục Đồng Quân đừng nói khiến đám phụ nữ say mê, mà ngay cả đàn ông cũng tự biết xấu hổ.
Trịnh Tùng Dân cũng bị khí tràng của Lục Đồng Quân chấn nhiếp. Ông ta tung hoành thương trường mấy chục năm, từng gặp vô số người, nhưng rất ít thấy ai có khí thế mạng thế này.
Lục Đồng Quân lạnh lùng nhìn lướt qua Trịnh Tùng Dân, môi mỏng khẽ nhếch: “Chủ tịch Trịnh, ông muốn trả gấp ba lần tiền đền bù hay là muốn thứ khác?”
Trịnh Tùng Dân hoàn hồn, ý thức được mình bị một người trẻ tuổi chấn nhiếp, lại thêm nơi này là địa bàn của mình, bao nhiêu nhân viên đang nhìn, mình làm ông chủ thì không thể sợ hãi. Trịnh Tùng Dân thẹn quá thành giận: “Tô Lan Huyên vô cớ bỏ bê công việc, dẫn tới công ty tổn thất nặng nề, đừng nói là tiền đền bù, một xu cũng không có! Thiệt hại của công ty còn phải do cô ta gánh vác! Hôm sau luật sư của tôi sẽ gửi công hàm luật sư cho cậu.” Thái độ vô cùng ngang ngược.
Lục Đồng Quân nhếch môi cười, nói một câu đầy ẩn ý: “Đúng là chủ tịch Trịnh đã thiệt hại nặng nề.”
Sa thải Tô Lan Huyên là tổn thất lớn nhất của công ty, chẳng qua Trịnh Tùng Dân còn chưa ý thức được điều đó.
Lục Đồng Quân lại gần Trịnh Tùng Dân, bỗng nhiên túm cổ áo ông ta. Mọi người đều hít vào một hơi, chẳng lẽ muốn đánh người? Lúc trước Lục Đồng Quân từng đánh Lý Thái, Tô Lan Huyên vội tiến lên ngăn cản: “Lục Đồng Quân!”
Tô Lan Huyên không biết ba chữ này đã đánh thẳng vào linh hôn Trịnh Tùng Dân. Lục Đồng Quân? Người cầm quyền nhà họ Lục? Trịnh Tùng Dân kinh ngạc tới mức quên mất phản ứng. Chẳng phải người ta đồn đãi Lục Đồng Quân đã bị hủy dung què chân hay sao?
Lục Đồng Quân không đánh người, chỉ nói một câu bên tai Trịnh Tùng Dân. Không ai biết anh nói gì, chỉ thấy sắc mặt Trịnh Tùng Dân bỗng chốc trắng bệch. Lục Đồng Quân buông tay ra, Trịnh Tùng Dân hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
“Cha, cha làm sao vậy? Cha!” Trịnh Ngọc Yến hoảng sợ.
Lục Đồng Quân cúi đầu nhìn Trịnh Tùng Dân, sau đó đi về phía Tô Lan Huyên, dắt tay cô nói: “Đói rồi phải không? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hai người nghênh ngang rời đi. Trịnh Tùng Dân mặt nhăn mày nhó, lẩm bẩm: “Xong đời, xong đời rồi…”
“Cha, xong đời gì?” Trịnh Ngọc Yến đỡ Trịnh Tùng Dân đứng dậy: “Chẳng qua chỉ là một Tô Lan Huyên mà thôi, cô ta làm hại công ty thiệt hại nặng nề, chúng ta cứ tố cáo cô ta, bắt cô ta đền tiền.”
Trịnh Ngọc Yến đã sớm tính toán hết rồi, chỉ cần gài bẫy Tô Lan Huyên thì bạn trai của Tô Lan Huyên chắc chắn sẽ vứt bỏ Tô Lan Huyên, lúc đó cô ta sẽ có cơ hội chen chân.
“Mày biết cái gì!” Trịnh Tùng Dân bỗng hét lên: “Đồ phá sản! Nhà họ Trịnh bị mày làm hại rồi!”
Trịnh Ngọc Yến không hiểu ra sao. Lưu Toàn nổi dũng khí hỏi: “Sếp Trịnh, chẳng lẽ bạn trai của Tô Lan Huyên rất có địa vị?”
Lưu Toàn không hỏi thì thôi, một khi đã hỏi thì trực tiếp thu hút cừu hận về phía mình. Nhìn thấy Lưu Toàn, Trịnh Tùng Dân càng tức giận: “Ném thằng này ra ngoài cho tôi!”
“Sếp Trịnh!” Lưu Toàn hoảng sợ, thấy bảo vệ đã đi tới, anh ta vội vàng van xin: “Ngọc Yến, mau nói với cha em mấy câu đi! Ngọc Yến, sếp Trịnh…”
Lưu Toàn trực tiếp bị ném ra ngoài, cực kỳ chật vật mất mặt. Trịnh Ngọc Yến hoảng sợ không dám nói một lời, những nhân viên khác trong công ty lại càng không dám thở mạnh.
Rời khỏi công ty, Tô Lan Huyên đi theo Lục Đồng Quân đến một nhà hàng cổ truyền ăn cơm. Trần Hương Thủy cũng có mặt, liên tục gắp đồ ăn cho Tô Lan Huyên, hỏi cô thích ăn cái gì. Tô Lan Huyên rất ngượng ngùng. Cô thế này có được coi là con dâu xấu gặp cha mẹ chồng không nhỉ? Tô Lan Huyên âm thầm trừng Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân cũng không chịu báo trước cho cô một tiếng.
Trong mắt Lục Đồng Quân tràn đầy ý cười: “Mẹ anh mới đi du lịch nước ngoài về, nghe nói anh có bạn gái thì vội vã muốn đi xem em, mẹ anh không làm em sợ chứ?”
Tô Lan Huyên không hoảng sợ, nhưng cũng rất kinh ngạc, không biết nên làm gì cho phải.
Đi du lịch? Trần Hương Thủy nhìn con trai, bà đi du lịch hồi nào? Nhận được ánh mắt cảnh cáo của con trai, Trần Hương Thủy lập tức hiểu ý, cười nói: “Đúng thế, cô mới đi du lịch về, nếu sớm biết thằng nhóc này có bạn gái thì cô sẽ không đi, nên gặp cháu từ sớm mới đúng.”
“Cháu nên đi thăm cô trước mới đúng.” Tô Lan Huyên vừa mừng vừa sợ: “Trước đó cháu không biết cô đã về. Mong cô đừng trách cháu không biết lễ phép mới đúng.”
“Làm gì có chuyện đó, cô nhìn cháu kiểu gì cũng thấy thích hết.” Trần Hương Thủy nắm tay Tô Lan Huyên, cực kỳ nhiệt tình: “Lan Huyên, cháu uống canh này đi, canh này tốt lắm đấy, bổ dưỡng sức khỏe, cháu quá gầy, phải bồi bổ mới được.”
Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên từ trên xuống dưới, gật đầu: “Đúng là hơi gầy.”
Tô Lan Huyên liếc xéo Lục Đồng Quân: “Sao anh lại tới công ty? Còn ăn mặc chính thức kiểu này nữa chứ.”
Lục Đồng Quân đương nhiên sẽ không nói với Tô Lan Huyên là anh đã bỏ mặc một đám lãnh đạo quản lý cấp cao của tập đoàn Đại Lục, vội vàng chạy tới chỗ cô.
Trần Hương Thủy cười nói: “Cô kêu nó tới đấy. Cô thấy tên Trịnh Tùng Dân kia thật sự ngang ngược nên vội gọi điện kêu con trai cô tới cứu cánh. Đây là quần áo mới mà cô mua lúc đi du lịch, bắt nó phải mặc. Lan Huyên thấy thế nào? Trông bảnh không?”
“Bảnh lắm.” Tô Lan Huyên không đa nghi. Bình thường Lục Đồng Quân đã đủ khiến người ta say mê, Lục Đồng Quân mặc đồ vest vào càng đẹp trai, soái ca hệ cấm dục khiến người ta chỉ muốn lột hết quần áo của anh, muốn làm gì thì làm.
Ý thức được mình suy nghĩ lệch lạc, Tô Lan Huyên vội vàng hoàn hồn, dời mắt sang nơi khác. Lục Đồng Quân nhìn thoáng qua vành tai đỏ ửng của Tô Lan Huyên, ý cười trên môi càng sâu sắc. Anh kề sát bên tai cô, thì thầm một câu: “Tối nay về nhà, anh sẽ mặc cho em muốn làm gì thì làm.”
Mặt Tô Lan Huyên đỏ bừng, hai mắt trợn tròn. Lục Đồng Quân biết đọc tâm hay sao vậy? Tại sao anh ấy biết cô đang nghĩ gì? Tô Lan Huyên thẹn thùng đánh Lục Đồng Quân: “Ai thèm muốn làm gì thì làm anh chứ.”
Lục Đồng Quân dễ dàng bắt được bàn tay của Tô Lan Huyên, mười ngón tay đan xen vào nhau. Tô Lan Huyên nghĩ rằng Trần Hương Thủy còn ở đây nên ngượng ngùng rút tay lại, mặt càng đỏ hơn.
Thấy Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân liếc mắt đưa tình với nhau, Trần Hương Thủy rất vui mừng. Đã bao lâu rồi bà không thấy con trai cười? Huống chi là biểu lộ nhiều cảm xúc một cách tự nhiên như vậy. Trần Hương Thủy càng thêm nhận định Tô Lan Huyên chính là con dâu tương lai của mình. Ai dám bắt nạt con dâu của bà, phải hỏi thử xem bà có đồng ý hay không đã!
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Tô Lan Huyên hỏi: “Lúc nãy anh nói gì với chủ tịch Trịnh vậy?” khiến ông ta sợ hết hồn.
Thực tế nếu Lục Đồng Quân không tới thì Tô Lan Huyên cũng có cách giải quyết chuyện này. Cô đã làm việc ở công ty nhiều năm, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình thì không thể nào ở lại công ty lâu như thế. Tô Lan Huyên không phải là kẻ thích gây sự, nhưng cũng không phải là bánh bao mặc cho người ta ức hiếp.
Lục Đồng Quân nói nửa thật nửa giả: “Anh bảo với ông ta rằng thiệt hại lớn nhất của ông ta là đánh mất một nhân viên xuất sắc như em.”
“Chỉ đơn giản thế thôi sao?” Tô Lan Huyên không tin.
“Ừm… anh còn đe dọa ông ta, nếu còn dám kiếm chuyện với em thì anh sẽ hầu hạ ông ta bằng nắm đấm.”
Tô Lan Huyên bật cười: “Đây mới là phong cách của anh. Nhưng sau này anh đừng đánh người lung tung nữa. Thời đại này là xã hội pháp luật, không phải so đấu bằng nắm đấm.”
Tính cách của Lục Đồng Quân vốn như vậy, Tô Lan Huyên rất lo lắng.
Lục Đồng Quân cười ôn hòa: “Ừ, anh đều nghe em.”
Thấy con trai mình ngoan ngoãn như chú cừu trước mặt Tô Lan Huyên, Trần Hương Thủy chẳng những không giận mà còn rất vui mừng. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng cũng tìm được người có thể hàng phục con trai mình.
Sau bữa cơm, Lục Đồng Quân giao Tô Lan Huyên cho Trần Hương Thủy: “Mẹ dẫn Lan Huyên đi dạo đi.”
“Ừ, không thành vấn đề.” Trần Hương Thủy rất sẵn lòng: “Lan Huyên, cháu cùng cô đi dạo trung tâm thương mại nhé?”
“Vâng.”
Tô Lan Huyên cảm nhận được tình thương của mẹ từ Trần Hương Thủy, cho nên cô rất sẵn lòng ở bên cạnh bà ấy. Người ta thường nói mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là nan đề thiên cổ, nhưng hai người chung đụng lại rất thoải mái, cô không cần lo lắng vấn đề này.
Thấy hai người đã rời đi, Lục Đồng Quân xoay người bước lên một chiếc Maybach. Hạ Đình vẫn ngồi chờ trong xe, ghế sau là Vạn Hoài Bắc.
“Lão đại, hôm nay anh hơi liều lĩnh đấy. Chắc chắn đám người trong nhà họ Lục kia đã nghi ngờ rồi.” Vạn Hoài Bắc nhắc nhở.