Toàn bộ căn phòng vô cùng yên tĩnh, phản ứng lớn nhất hẳn là Bạch Huyên Huyên. Quen biết nhiều năm, cô ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Trần Vũ Hàng, giống như là chạm phải vảy ngược.
Hắn vậy mà thật sự nổi giận vì cô gái kia, điều này làm cô ta không dám tin tưởng. Trực giác của phụ nữ làm Bạch Huyên Huyên cảm thấy hẳn là không nên quậy một sự kiện phù dâu nho nhỏ này làm cho lớn lên.
Trong lòng đem chuyện này tính sổ lên trên người Cố Viện, nhưng trên mặt lại hoàn toàn tương phản.
Bạch Huyên Huyên chủ động từ trên giường đứng lên, giơ tay cho Bạch Cương một cái tát. Trong mắt rơi lệ, cô ta lên án nói vô cùng khí phách, giống như người vừa rồi ba phải không phải là cô ta: “Anh họ, anh đây là muốn làm em kết hôn không thành sao?”
Ở một góc độ không ai chú ý, vẻ cảnh cáo trong mắt cô gái rất rõ ràng. Cô không kết hôn được, Bạch Cương thiếu nợ cờ bạc sẽ không ai thanh toán.
Sau khi Bạch Cương bị đánh, đầu tiên là muốn phát hỏa, nhưng sau này rõ ràng nghĩ tới cái gì đó, trong mắt hắn hiện lên chút cố kỵ. Sau khi khoé miệng mấp máy vài cái, hắn hung ác trừng mắt nhìn Cố Viện, tâm không cam tình không nguyện lui về trong một góc.
Ngay sau đó, Bạch Huyên Huyên chủ động đi đến bên cạnh người Trần Vũ Hàng, làm lơ dáng vẻ cứng đờ của người đàn ông, chủ động dán người lên, lời chưa nói mà nước mắt đã giàn giụa, trên khuôn mặt trang điểm kỹ càng tràn đầy vẻ cầu xin: “Vũ Hàng, em không cần giày cưới, anh ôm em đi ra ngoài, chúng ta tiếp tục hôn lễ được không?”
Cô gái lặp lại hai lần được không.
Trong lòng Trần Vũ Hàng phức tạp, hắn không biết kết hôn có phải là việc đúng đắn hay không. Chuyện hôm nay, thật sự không có quan hệ với Bạch Huyên Huyên sao? Hắn thật sự không hiểu hết bạn gái của mình sao? Nháy mắt vừa rồi hắn nhìn thấy, ngoan độc trong mắt cô chỉ là ảo giác của bản thân sao?
Nhưng rốt cuộc tình cảm nhiều năm, tu dưỡng của bản thân cũng không cho phép hắn ở trong hôn lễ mà ném mặt mũi bạn gái.
Thật lâu sau, người đàn ông vẫn là cong lưng bế Bạch Huyên Huyên lên. Chỉ là trước khi ra khỏi phòng, hắn cố ý nhìn về phía đám người Lâm Ngạn, giọng nói khàn khàn: “Nơi này, làm ơn nhờ vào các cậu.”
Cứ như vậy, phù dâu Cố Viện bị nhóm bạn chú rể làm ơn ngồi cùng một xe với bọn họ, đi đến khách sạn trên trấn tham gia hôn lễ.
Dọc theo đường đi này, cô rốt cuộc hiểu biết tỉ mỉ kỹ càng mấy vị bạn chú rể này.
Lâm Ngạn, cậu thanh niên rộng rãi như ánh mặt trời, nhỏ tuổi nhất, là người đứng đầu kỳ thi đại học hơn nữa đạt được danh hiệu Trạng Nguyên thiên tài, am hiểu nhất là mân mê các loại hệ thống trên phi cơ.
Tiêu Giai, là anh trai lãnh khốc không thích nói chuyện, dáng người cao lớn nhất. Nghe nói trước kia là lính lái máy bay chiến đấu, cơ bắp trên người thật là vô cùng hấp dẫn.
Chu Nguyên Minh, mặc áo sơ mi trắng, mang kính đen, trên người có hương vị phong độ trí thức, vừa nhìn là biết người hào hoa phong nhã.
Một người cuối cùng, là cô đã từng gặp mặt một lần, Thẩm Vạn Cẩm.
Khi cô đang ngồi trên xe, bốn người liên tiếp đi tới, trước tiên là xin lỗi, rồi theo sau ngồi chung quanh vị trí của cô, hoàn toàn là tư thái bảo vệ.
Cố Viện rất kinh ngạc, việc hôm nay căn bản không quan hệ đến bọn họ. Thậm chia bọn họ ít nhiều đều có lòng bảo vệ cô. Vào một phút khẩn trương kia, cô rõ ràng thấy mấy người đàn ông này đều nắm chặt tay, còn có Lâm Ngạn chuẩn bị tiên nhân cầu. Tình huống này không phải là cô nên nói lời cảm ơn sao? Vì cái gì bọn họ lại muốn tới xin lỗi?
“Hôn lễ của Hàng tử, bọn em lên tiếng thì không ổn, chị Cố, chị chịu uỷ khuất rồi.”
Nghe Lâm Ngạn bên cạnh giải thích, Cố Viện rốt cuộc cũng hiểu rõ suy nghĩ của mấy người này. Anh em tốt kết hôn, xuất phát từ tôn trọng, bọn họ đi quá giới hạn sẽ không ổn, chỉ có chờ Trần Vũ Hàng lên tiếng. Giờ phút này, bọn họ vì việc không có kịp thời công khai lên án giúp cô mà xin lỗi.
Thân sĩ chân chính, không bao giờ khoe ra mình làm được những gì, mà là để ý những gì bản thân mình chưa làm được.
Cố Viện cảm giác thực thoải mái, buổi hôn lễ này có thể quen biết một đám bạn như vậy, cho dù bị bọn cực phẩm làm bẩn mắt, cũng là chuyện vô cùng đáng giá, vô cùng vui sướng. Trong đầu hiện lên dáng vẻ người đàn ông nào đó nổi giận, trong lòng có một tia đáng tiếc quanh quẩn.
Lâm Ngạn là người không dấu được chuyện gì, ngồi với Cố Viện không bao lâu đã đem tất cả những tin bát quái hắn biết nói ra hết. Tỷ như đừng thấy Tiêu Giai vô cùng lãnh khốc, vậy mà mỗi ngày đều ngầm cho mèo lưu lạc ăn; tỷ như Chu Nguyên Minh đam mê đọc sách, khi vào đại học đã từng nhiều lần bị nhốt ở thư viện; tỷ như…
“Thẩm keo kiệt là đỉnh cấp tinh anh về tài chính, không thân với bọn em, nhưng anh ấy lại rất thân với Hàng tử. Lần này chủ động đảm đương vai trò nhà trai, bọn em rất ngoài ý muốn, rốt cuộc thì trong nhà Hàng tử không ai đồng ý hôn sự này…”
Cố Viện bừng tỉnh, trách không được chưa thấy người lớn bên nhà trai, thì ra việc này người ta căn bản không đồng ý, bất quá…
“Thẩm keo kiệt?”
“À, đó là biệt danh bọn em đặt cho Thẩm ca. Cái này là có chuyện xưa nha, năm đó hoa hậu giảng đường chủ động tìm Thẩm ca nói ‘chỉ cần anh mua cho em một đoá hoa hồng thôi, em lập tức ở bên anh’, kết quả Thẩm ca nói…”
Lâm Ngạn nói tới đây còn cố ý bắt chước, duỗi tay nâng nâng mắt kính không tồn tại, trong giọng nói pha lẫn chút ngữ âm Thượng Hải, chậm rãi nói:
“Không muốn tiêu tiền, hái một đóa trong hoa viên có thể chứ?”
*** 14 ***