Du Họa ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, chỉ lo chăm chú ngắm nhìn thưởng thức cơ thể của Giản Mặc Thư, hoàn toàn không cảm nhận được bản thân mình đã bị lột sạch, mãi đến khi người đàn ông thay đổi tư thế, giữa hai chân cô chợt lạnh, có thứ gì đó trơn trượt chui vào.
“Ưm đừng —“
Đầu lưỡi! Đã vào rồi…
Giản Mặc Thư vùi vào giữa hai chân Du Họa, chiếc lưỡi thô ráp ɭϊếʍ láp phía ngoài cánh hoa phấn hồng, cuốn hết mật dịch phía trêи vào trong miệng mới đẩy ra bên trong thịt trai, từ từ thăm dò hoa huyệt non nớt.
Mặc dù đầu lưỡi không bằng côn thịt có thể lấp đầy huyệt nhỏ, nhưng hơn ở chỗ linh hoạt và tỉ mỉ kỹ càng, đầu lưỡi hơi ma sát một chút lên trêи vách tường thịt bên trong, trong huyệt nhỏ như có luồng điện chạy qua, tê dại đến mức khiến Du Họa run rẩy không ngừng, có lý trí hơn nữa cũng bị đánh tan.
“A…. thầy… Mặc Thư…”
Tiếng rêи rỉ tràn ra từ cổ họng, Du Họa dùng sức ngẩng đầu lên, hai tay không có chỗ để, chỉ có thể siết chặt lấy tay vịn sofa trêи đỉnh đầu, kéo căng eo thon thành hình cung, lúc ngày đôi gò bồng đảo trắng nõn và quả hồng mọng tươi đẹp trêи đó đều lộ ra trong không khí, lại hiếm khi không có người chăm nom.
Giữa hai chân không ngừng có âm thanh ái muội truyền đến, cho dù là âm thanh đầu lưỡi đào móc nguồn nước trong con đường chật hẹp, hay là tiếng người đàn ông nuốt mật dịch từng ngụm từng ngụm, tất cả đều lọt vào tai Du Họa rất rõ ràng, dù cảm thấy thẹn thùng nhưng lại khiến cô không nhịn được xoay ʍôиɠ đưa xuống, khiến cho đầu lưỡi của người đàn ông có thể đến chỗ càng sâu càng non nớt hơn.
ɖâʍ thủy đầu nguồn không ngừng bị Giản Mặc Thư nuốt vào miệng, hương thơm mật dịch ngọt ngào quanh quẩn chung quanh, anh hít một hơi thật sâu rồi lại cúi đầu xuống lần nữa, chóp mũi để ở trêи viên trân châu đã hơi hơi nhô lên, đầu lưỡi càng ra sức đụng chạm vào chỗ sâu hơn, giống như một động vật chuyên hút mật hoa để sống, dùng xúc tu thật dài vào trong tim hoa để hút ra thủy dịch ngon lành.
Mỗi lần Giản Mặc Thư dùng sức ʍút̼ vào, chóp mũi sẽ ấn mạnh lên trêи viên trân châu, kϊƈɦ thích đến mức hai chân Du Họa run rẩy, giữa hai chân giống như sinh ra lũ lụt, Giản Mặc Thư vừa mới nuốt xuống một cái, còn chưa kịp đến miếng thứ hai thì mật dịch ùn ùn kéo đến phun xối xả làm ướt khóe môi của anh.
“Ưm a a….”
Mật dịch dính nhớp trong suốt từ từ chảy xuống men theo vòng cung trêи cằm Giản Mặc Thư, có một chút đọng ở cằm anh, dưới tác dụng của trọng lực tạo thành một sợi chỉ bạc lung lay rơi xuống, có chút thì men theo đường cong ở vai cổ lướt đến hầu kết, xương quai xanh, cuối cùng biến mất trong những cơ ngực rộng lớn.
Cao trào đi qua, cả người Du Họa sắp mềm thành một vũng nước, khóe mắt vẫn còn một chút ánh nước mắt bởi vì kɧօáϊ cảm mà ứa ra, còn chưa chờ cô trở lại bình thường, một chân đã bị kéo đến vòng quanh vòng eo màu mật của Giản Mặc Thư.
Giản Mặc Thư đẩy háng dán lên, cự vật ngóc lên cao ma sát trêи dưới hoa huyệt đang vô cùng nhạy cảm sau cao trào, thân gậy chậm rãi cọ mở hai mảnh thịt trai tươi non, để ở miệng huyệt vẫn còn đang mấp máy.
Cái miệng nhỏ vừa mới rút ra không ít năng lượng, giờ phút này vô cùng đói khát, cắn lên cây gậy thịt đưa đến trước cửa một cái, nhưng mà làm thế nào cũng không hút vào được, gấp đến mức khóc lên, chỉ đành mất công ʍút̼ vào thân gậy cho đỡ thèm.
Giản Mặc Thư kéo chân còn lại của Du Họa quấn vòng quanh người mình, để cho hai chân cô đan vào nhau cố định sau lưng anh khiến cho cái miệng nhỏ mở lớn hơn nữa, thuận tiện cho anh lát nữa có thể ra vào tùy ý ra vào cơ thể của cô.
“Đừng, thầy Mặc Thư… em, em còn chưa chuẩn bị xong…”
Du Họa thấy anh bày sẵn tư thế đầy đủ, trong lòng đã biết trận làm này là không tránh khỏi, chỉ có thể kéo dài thời gian một chút để cho huyệt nhỏ ê ẩm tê dại nghỉ ngơi nhiều thêm một lúc.
“Ý ɖâʍ với anh nhiều năm như vậy, trước mặt người thật ngược lại còn chưa chuẩn bị tốt sao?”
Giản Mặc Thư cũng không tin lời nói dối của cô, nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc mà không ra nước mắt của cô, trong lòng sáng tỏ: “Họa Họa không cần ngại, đây là hoàn thành tâm nguyện năm 16 tuổi của em mà.”
Anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô, lại xoắn quả anh đào của cô, vẻ mặt tiếc nuối: “Họa Họa đáng yêu như vậy, nếu năm đó mang huyệt nhỏ ướt sũng đến tìm anh làm, chắc chắn anh sẽ đồng ý, như vậy Họa Họa sẽ không phải chỉ có thể làm với thầy Mặc Thư trong mơ thôi.”
Bị anh nói như vậy, nhất thời trong đầu Du Họa hiện lên hình ảnh của mình năm mười sáu tuổi đong đưa chiếc ʍôиɠ ɖâʍ đãng đi quyến rũ Giản Mặc Thư – người mà đối với cô lúc đó vẫn là người cao không thể với tới, anh sẽ lạnh lùng mời cô rời đi hay thật sự giống như lời anh nói, sẽ thuận theo tình thế thả cây gậy thịt lớn tiến vào huyệt nhỏ ngây ngô của cô?
“Họa Họa cũng không cần phải cảm thấy tiếc.”
Giản Mặc Thư ép lên trêи người cô, ngón tay thon dài đỡ thân gậy, đưa quy đầu nóng bỏng đến miệng hoa, lấp kín sát sao.
“Thầy Mặc Thư nhất định sẽ bổ sung lại đầy đủ cho em những lần mấy năm nay đáng lý em được làm, không sót một lần nào.”
Vừa dứt lời, cự vật đang nóng lòng kia đâm mạnh vào trong hoa huyệt mềm mại, “ót” một tiếng, quy đầu đã mạnh mẽ phá vỡ tầng tầng lớp lớp bên trong cánh hoa xinh đẹp tiến đến thẳng hoa tâm.
“Ưm ~”
Giản Mặc Thư ngậm lấy một quả anh đào của cô, cũng ăn luôn cả bánh bao trắng mềm vào miệng, dùng răng nhè nhẹ cọ, để lại vài dấu răng nhàn nhạt, không những không đau lại còn ngứa đến mức không chịu nổi, khiến cho hoa huyệt co rút lại một trận, cắn chặt vật to lớn đang ẩn nấp trong cơ thể.
Đầu quả anh đào bị cắn một cái, “Thả lỏng, để cho anh làm nào.”
Du Họa ưm một tiếng, nghe lời thả lỏng huyệt nhỏ, nhưng mà hai đùi ngọc trêи eo Giản Mặc Thư càng ngày càng quấn chặt, giống như đang đo kϊƈɦ thước eo anh.
Cây gậy va chạm trong hoa huyệt.
Đầu tiên Giản Mặc Thư nhẹ nhàng rút ra đút vào làm huyệt nhỏ, mỗi lần đút vào đều để mặc những nếp thịt ɖâʍ mị từ từ quấn chặt lên rồi lại mang theo vách tường thịt kéo ngược ra phía ngoài, chiều sâu quy đầu vừa vặn chăm sóc đặt biệt đến hoa tâm yếu ớt, cũng không bởi vì xâm nhập quá mức mà tạo thành kϊƈɦ thích quá độ.
Chờ đến khi Du Họa thích ứng, huyệt nhỏ cũng chưa được thỏa mãn lắm bắt đầu mấp máy bức tường thịt phía trong, mở cái miệng nhỏ nhắn cắn nuốt cây gậy thịt, Giản Mặc Thư khẽ thở một tiếng, bắt đầu hẹp ʍôиɠ tăng tốc độ kϊƈɦ thích.
Khí thế cây gậy thịt như chẻ tre, chen mở vách tường phía trong đang quấn quýt si mê tiến vào sâu bên trong, đẩy cơ thể người phụ nữ một đoạn nhỏ. Lúc này hai chân Du Họa đang quấn lấy sau lưng Giản Mặc Thư, hai tay ôm lấy cổ anh, eo lưng hoàn toàn treo lơ lửng, cả người căn bản không thể kiềm chế được, chỉ có thể bị người đàn ông càng ngày càng dùng sức đẩy hông đâm nảy về phía sau, vốn dĩ trong hoa huyệt kết hợp chặt chẽ với cây gậy thịt, không thể khống chế mà nới lỏng ra khe nhỏ, Giản Mặc Thư nhân cơ hội thoát khỏi sự kìm kẹp của hoa huyệt rút vật to lớn ra, từ từ đứng đợi ở cửa huyệt, chờ đến khi cơ thể Du Họa nảy trở về lại ưỡn vào, dựa theo lực từ hai hướng trái ngược khiến cho cây gậy tiến vào càng sâu hơn.
“Ưm a…. Aaaa… Sâu quá…”
Phần thân dưới của Du Họa giống như một chiếc chuông bị gõ, đón nhận cái dùi chuông thô to, chẳng qua âm thanh đụng ra không vang dội dày nặng như tiếng chuông, âm thanh của cây gậy thịt chôn sâu trong huyệt nhỏ ma sát ra chỉ có thể xuyên qua khe hở được buông lỏng hiếm thấy trong con đường chật hẹp, cùng với tiếng ɖâʍ dịch bị đâm đến mức lăn tăn rung động, vừa nặng trĩu vừa dính nhớp.
Du Họa bị làm một trận lắc lư loạng choạng, ngay cả lý trí cũng bị đâm không còn biết tung tích. Hai tay dần dần mất sức, phần trêи cơ thể hơi tụt xuống, cô lại một lần nữa nằm lên trêи sofa, chỉ có tay vẫn còn đang để trêи vai người đàn ông.
Giản Mặc Thư cúi đầu ngửi hương thơm trêи đôi gò bồng đảo, há miệng ngậm một quả anh đào dùng sức ʍút̼ vào, muốn ép sữa tươi từ bên trong ra luôn.
Du Họa siết chặt hai chân theo eo công cẩu của người đàn ông chuyển động trước sau, nhìn qua giống như cô đang thao túng hành động của người đàn ông, vừa ngứa ngáy vừa ɖâʍ đãng chủ động đón cây gậy thịt vào trong huyệt nhỏ, để mặc quy đầu giã lên hoa tâm yếu ớt đến mức tê dại, đâm đến mức nước đầm đìa, mật dịch chảy đầy hoa huyệt.
Mỗi lần cây gậy tiến vào thật sâu sẽ có ɖâʍ dịch tràn ra từ chỗ tính khí tiếp giáp, chậm rãi chảy xuống dọc theo khe ʍôиɠ, còn có một chút dính lại dày đặc nhanh chóng bị cắm, làm, đập, vỗ kịch liệt tạo thành bọt trắng, dính trêи mu hai người, chìm vào trong bụi cỏ.
Du Họa mềm mại, một gò bồng đảo không được chăm sóc theo động tác cơ thể phía dưới mà lắc lư trái phải, Giản Mặc Thư đỏ mắt, bị một con thỏ nhỏ rung động đến tâm phiền ý loạn, anh nhả quả anh đào trong miệng đã bị ʍút̼ đến mức sưng lên ra, giơ tay nắm lấy con thỏ nhỏ đung đưa lung tung ôm lại ngậm vào trong miệng, cắn xé giống như trả thù, phần dưới cơ thể dùng lực càng ngày càng tàn nhẫn.
“Làm chết em!”
“Huhu…. nhẹ, nhẹ một chút…”
Gậy thịt không ngừng ra ra vào vào trong hoa huyệt, tấn công thần tốc, vách tường mệt mỏi đã không thể hạn chế được vật to lớn tùy tiện, chỉ có thể mặc kệ nó từng chút từng chút một xâm phạm vào lãnh địa bí ẩn nhất trong cơ thể, ngay cả miệng t.ử ƈυиɠ yếu ớt mẫn cảm cũng không thể tránh được, bị quy đầu mạnh mẽ tiến vào, quấy nhiễu đến mức Du Họa run rẩy toàn thân, hoa huyệt phun mật dịch lung tung, hai chân như nhũn ra vừa có xu hướng trượt xuống đã bị Giản Mặc Thư vòng lên lại, buộc chặt ở trêи lưng.
Trêи sofa, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tùy ý dây dưa cùng nhau, dùng tư thế nguyên thủy nhất làm những hành động giao phối bản năng nhất.
“Dễ chịu không?” Giản Mặc Thư cắn con thỏ trắng, tiếng nói chuyện ậm ờ không rõ.
Đại não của Du Họa đã bị kɧօáϊ cảm bao trùm, cố gắng dành ra một chút không gian trả lời anh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Dễ… a… dễ chịu…”
“Sau này mỗi ngày đều làm em.”
Du Họa còn chưa kịp nhận ra hàm ý của những lời này, người dưới nóng lên, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng rót vào trong, tràn ngập cả con đường trong huyệt nhỏ.
“Ưm aaaa…”
Hai chân quấn chặt lấy vòng eo chắc khỏe, cùng hoa huyệt siết chặt vật thô to đang phun dịch trắng đục ra.
Hoa huyệt run rẩy phun ra một vũng nước lớn, sau đó lại tham lam mấp máy miệng t.ử ƈυиɠ liều mạng uống dịch trắng vừa ngon lành lại dinh dưỡng vừa được rót vào, khóa chặt trong t.ử ƈυиɠ, không cho giọt dịch hoa nào có cơ hội rỉ ra ngoài.
Du Họa ôm lấy cái đầu vẫn đang còn ngậm quả anh đào trước ngực mình, hai mắt mơ hồ, nhiệt độ nóng rực rất nhiều ở nửa người dưới nóng đến mức cô muốn ngất đi, trong đầu trống rỗng.
Bàn tay to của Giản Mặc Thư vuốt ve trêи dưới theo đường cong lả lướt trêи chân cô, từ ngọn tuyết phong đến bên đầu gối. Anh hơi đẩy ʍôиɠ vào, khe khẽ rút ra đút vào côn thịt vẫn đang trong hoa huyệt, quấy hoa dịch ở chỗ sâu bên trong, giúp cô kéo dài cao trào.
“Đây là bồi thường cho em lần đầu tiên.”
Bảy năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày nhân bảy lần, 2555 lần, con số nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng mỗi ngày anh chỉ cần nhiều hơn một hai lần, rất nhanh sẽ…
Giản Mặc Thư đang tính toán kỹ lưỡng, lại nhìn thấy cô gái nhỏ bị anh làm đến mức mềm mại không còn sức thì bỗng nhiên cười.