Sau tiếng hét của bà ta, những ngừời ở phía xa xa chỉ trỏ cũng không hé rãng.
Toàn bộ thôn đều chỉ có thể nghe được tiếng mắng chửi ác độc, thô tục của bà ta giành cho hai người bọn họ.
Thẩm Mạt trong lòng bực bội cũng thật sự nghe không nỗi nữa liền muốn đi về phòng, lúc này hắn lại nắm chặt tay không cho cô đi.
“Anh không có chạm qua cô ta.”
“Em biết.”
Thẩm Mạt tránh hắn nhưng vẫn tránh không thoát.
Nếu hắn thật sự cùng cô ta qua lại thì cô ta cũng sẽ không liên tục ồn ào muốn hắn cắm thử cô ta. Ðó chính là còn chưa có làm qua với cô ta.
“Từ khi anh nhìn thấy em liền không có chạm qua người phụ nữ khác.”
Thẩm Mạt ngưng giãy giụa, có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“Anh lần đầu nhìn thấy em là khi nào?”
“Ngày hạ táng cha em.”
“Anh…”
Em đừng hiểu lầm, anh sẽ không đối với em có ý tưởng kia, chính là cảm thấy em…Thực ra là muốn ôm em, cho em một nơi có thể dựa vào.
Thẩm Mạt không nói.
Ngày hạ táng cha cô khóc đến ngất đi, cho dù tới tham dự lễ tang có mấy người thì cô cũng không thể nhớ rõ ai với ai.
Hiện tại xem ra, hẳn là đại bá dẫn hắn đi.
Ngoài cửa lớn tiếng mắng chửi còn bay đen đầy trời, bên trong sân không khí lại có vài phần vi diệu.
“Bọn họ hắt nước bẩn lên người anh như thế, anh không có biện pháp gì giải quyết sao?”
“Có, em ở phía sau đừng xuất hiện.”
Hắn có thể cảm nhận đýợc hơi thở của Thẩm Mạt bắt đầu hòa hoãn, nhéo nhéo cánh tay của cô, lại dùng cánh tay nhẹ nhàng cọ cọ một chút, lúc này mới buông cánh tay của cô ra, bước ra ngoài cửa.
Ngay lập tức liền có một thanh niên mặc áo màu nâu lắc lý lảo ðảo chạy tới.
“Thường Thanh ca, có chuyện gì sao?”
“Hai tháng gần đây Vương Song Song ngủ cùng với ai, Vưu Tam Nhi cậu nói thử xem.” Một đồng tiền hào đượcợc ném qua, người tên Vưu Tam Nhi kia nhanh nhẹn tiếp được, lập tức cýời tủm tỉm tiến lại gần.
Thường Thanh ca thật là quá khách khí, Vương Song Song kia hôm trước còn thấy nàng ở đống cỏ khô xoa chân để cho nam đầu Nhị thúc thao. Nếu mà nói hai tháng, người kia có thể đã nhiều.
Sau đó Thẩm Mạt liền trợn mắt há mồm xem người nam tử tên Vưu Tam Nhi kia trên đầu ngón tay bắt đầu đếm hai tháng qua cô ta đã bị ai thao qua. Sau lại cả mười ngón tay cũng không đủ dùng hắn bắt đầu ở trên mặt đất đếm đếm.
Thì ra là thế.
Mắng cô giống như kỹ nữ hóa ra là bởi vì cô ta cũng làm loại chuyện dơ bẩn này.
Gia đình đại bá Thường Thanh nhìn thanh bần, hẳn là không thể chu cấp được cho bọn họ. Hai mẹ con mặc dù không phải mặc vàng đeo bạc nhưng trang sức vẫn có một vài món, vật liệu may mặc cũng không kém. Mấy thứ này đều không phải bọn họ mang đến, vậy thì cũng chỉ có một khả năng….Dùng nữ nhi ngủ ra tới.
Chắc là Vương Song Song kia câu dẫn Thường Thanh không thành, lại thấy hắn đem cô thuê tới, tưởng là tốn không ít tiền nên đau lòng dùm túi tiền của người khác liền thẹn quá thành giận.
Mà mẹ của cô ta lại chụp cho hắn cái mũ làm con gái nhà người ta to bụng, quả thực là không biết xấu hổ tới cực điểm.
Thẩm Mạt rốt cuộc đã hiểu tại sao những thôn dân chỉ đứng ở xa vây xem mà không tiến lại gần.
Hiện tại nhìn lại, sắc mặt những phụ nhân đó đều mang theo vài phần hả giận. Cho nên có thể thấy được có không ít gia đình bị hai mẹ con nhà này gây họa.
Ðặc biệt là sau khi Vưu Tam Nhi nói ra ở phía xa xa đã có không ít gia đình bắt đầu gà bay chó sủa.
Gả lại đây ngày hôm sau liền được xem trận tuồng này, Thẩm Mạt bỗng cảm thấy cuộc sống hàng ngày trôi qua có lẽ rất đặc sắc.
Người nam nhân đứng ở phía trước cô lúc này cả người lộ ra một cỗ áp khí lại phá lệ nhìn thuận mắt hơn.