Chồng, Chúng Ta Ly Hôn Đi! - Vân Mộng Dao

Chương 53


“Em có thể làm bạn đồng hành của anh thật sao?” Vân Mộng Dao nói, hai mắt dáng lấp lánh, giọng điệu cũng không giấu nổi tia vui vẻ. Thẩm Quân Uyên nhìn cô, mặc dù không thấy được biểu cảm phía sau khẩu trang nhưng anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô lúc này, anh dám chắc vẻ mặt cô bây giờ trông giống hệt một đứa trẻ vui vẻ vì được cho kẹo vậy.

“Đúng vậy, em không nghe lầm đâu. Với lại em cũng không cần phải lo lắng về chuyện bị lộ thân phận trước mặt truyền thông bởi vì công ty quản lý của em cũng hợp tác với công ty của anh. Hơn nữa tập đoàn Vân thi là công ty mẹ của công ty quản lý của em cũng là đôi tác thân thiết với Thẩm thị. Việc em có mặt trong buổi lễ đó cũng không có ai dám dị nghị gì đâu.” Thẩm Quân Uyên nói rồi cúi xuống đặt lên trên trán mộng Dao, nụ hôn nhẹ nhàng giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước khiến cho Vân Mộng Dao Thoáng chốc sững sò. Cô đưa tay đặt lên vị trí mà Thẩm Quân Uyên vừa hôn, hai mắt mở to hiện rõ sự ngạc nhiên.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Uyên hôn cô ở nơi đông người như vậy.

“Anh làm gì vậy? Nhỡ may bị phát hiện thì sao?” Vân Mộng Dao lén lén nhìn xung quanh sợ bị mọi ngườ chú ý nhưng thật may mọi người vẫn đang bận rộn việc của riêng mình hoàn toàn không để ý đến hai người thì Vân Mộng Dao mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh lại muốn bị người khác phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta.” Anh nói rồi cười nhẹ.

“Nhưng hiện tại em muốn dùng năng lực của bản thân để phát triển sự nghiệp. Nếu như công bố thân phận ra bên ngoài chắc chắn sẽ được các nhãn hàng thiên vị hơn, em không muốn làm như vậy.”

Thẩm Quân Uyên bất đắc dĩ mỉm cười, bàn tay đang nắm tay Vân Mộng Dao hơi siết lại. “Anh hiểu mà. Em cứ tự do làm những gì em muốn, anh sẽ chờ cho đến khi em sẵn sàng công bố thân phận ra bên ngoài.”

Vân Mộng Dao nghe vậy mỉm cười hạnh phúc, cô gật đầu nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với Thẩm Quân Uyên.

Thẩm Quân Uyên đưa mắt nhìn lên hàng người phía trước vô tình phát hiện ra một hình bóng quen thuộc, gương mặt anh khi ấy bất giác tối sầm lại, vẻ mặt xem chừng không tốt cho lắm, lực ở bàn tay cũng hơi mạnh thêm. Dường như cảm nhận được sự bất thường trong hành động của Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao ngước nhìn lên phát hiện ánh mắt anh đang nhìn vào chỗ nào đó ở phía trước. Cô tò mò cũng theo hướng ánh mắt anh nhìn ra ngoại trừ nhìn thấy bé gái xinh xắn mặc chiếc áo lông ngỗng, bàn tay nhỏ bé cầm chiếc bánh quy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười. Cô bé đó đang được một người đàn ông cao lớn bế trên tay, đi bên cạnh là một người phụ nữ tuy không quá xinh đẹp nhưng Vân Mộng Dao có thể thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô ấy. Không khí giữa ba người nhìn qua trông rất hài hòa khiến cho mùa động cũng trở nên ấm áp.

“Anh đang nhìn gì vậy?” Vân Mộng Dao hơi lắc tay kéo tâm trí của Thẩm Quân Uyên quay trở lại, cô nhìn gương mặt thẫn thờ của anh, giọng nói không giấu nổi sự tò mò.

“Không có gì, anh chỉ cảm thấy đứa trẻ kia thật đáng yêu, nếu như chúng ta cũng có một đứa chắc chắn căn nhà sẽ rất nhộn nhịp.” Thẩm Quân Uyên mỉm cười sâu đó đẩy xe hàng lên phía trước thanh toán. Khi vừa xuống tầng hầm để xe, điện thoại của Thẩm Quân Uyên vang liên hồi, anh nhìn hàng số trên điện thoại, gương mặt hiện lên ý lạnh, anh không chần chừ mà ngắt điện thoại. Mà đầu dây bên kia cũng tỏ ra mình là người rất có kiến nhẫn, dù cho cuộc gọi có bị Thẩm Quân Uyên từ chối đi chăng nữa vẫn liên tục gọi điện.

“Sao anh không nghe máy vậy?” Vân Mộng Dao tò mò ló đầu ra hỏi, chỉ thấy Thẩm Quân Uyên bấm bấm điện thoại như thể đang gửi tin nhắn sau đó ngồi vào bên ghế lái của xe, nói: “Là công ty gọi tới, không có chuyện gì đâu.”

“Nếu như công ty có chuyện thì anh cứ đi đi, em có thể tự bắt xe về nhà.”

Thẩm Quân Uyên nhìn cô, vẻ mặt đăm chiêu. “Để anh đưa em về.” Nói rồi, anh liền khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng đi ra khỏi khu để xe dưới lòng đất và hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Khi chiếc xe vừa đi khỏi, thì ở phía đằng sau cây cột lớn gần đó, một người phụ nữ mặc chiếc áo măng tô đi ra, trên tay cầm chiếc điện thoại, cô ta nhìn theo hướng chiếc xe rời đi với vẻ mặt đắc ý.

Sau khi đưa Vân Mộng Dao trở về khu nhà mà hai người đang sống, Thẩm Quân Uyên lập tức rời đi. Anh đi đến tầng hầm để xe của siêu thị vừa rồ anh và cô đi mua đồi. Khi chiếc xe vừa dừng lại, thì người phụ nữ mặc chiếc áo măng tô đi đến gõ lên cửa kính xe.

Nhìn người phụ nữ kia, gương mặt Thẩm Quân Uyên lộ rõ vẻ chán ghét, anh chậm rãi bước xuống xe, đứng cách người phụ nữ kia một khoảng nhất định, lạnh nhạt nói: “Hồ Lệ Tinh, có vẻ như cô vẫn không coi lời tôi nói ra gì nhỉ?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.