“Em ngủ chưa?”
“Em chưa. Sao vậy?” Tin nhắn của Vân Mộng Dao nhanh chóng được gửi đi, chưa đầy một phút bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa, giọng nói trầm thấp có từ tính, âm thanh tha thiết tràn đầy nam tính cùng dụ hoặc của Thẩm Quân Uyên.
“Dao Dao, mở cửa cho anh.”
Vân Mộng Dao nghe tiếng liền chạy ra mở cửa, cô để cho Thẩm Quân Uyên đi vào trong phòng sau đó nhìn ngó xung quanh xem có ai ở gần đây hay không. Sau khi chắc chắn là không có ai, Vân Mộng Dao mới thở phào nhẹ nhõm rồi đóng cửa.
“Dao Dao em nghĩ xem, có cặp vợ chồng nào muốn thân mật với nhau cũng phải lén lút như chúng ta không?” Thẩm Quân Uyên ôm Vân Mộng Dao từ phía sau rầu rĩ nói, bàn tay không an phận bắt đầu lần mò trên thân thể mẫn cảm của cô. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại khi tiếp xúc với da thịt cô khiến anh ngây ngất. Thẩm Quân Uyên cúi xuống hôn lên hõm cổ cô, một nụ hôn dịu dàng hàm chứa cả tình yêu, sự quý trọng.
“Có phải em biết anh sẽ tới đây cho nên đã dùng nước hoa đúng không?” Thẩm Quân Uyên cắn nhẹ lên cổ cô để lại một dấu dâu tây nho nhỏ, nhưng làn da Vân Mộng Dao vốn đã trắng nòn, mềm mại cho nên dấu dâu tây trên cổ cô lại càng bắt mắt.
“Em không có dùng.” Vân Mộng Dao vừa lắc đầu vừa nói. “Chắc là mùi hương của sữa tắm.”
Khóe miệng của Thẩm Quân Uyên khẽ cong lên, anh đưa tay ra xoa nắn hai bên má bầu bĩnh của cô cảm thán: “Sao bây giờ anh mới phát hiện em thật mềm, giống như kẹo bông vậy, nhất là lúc em nằm bên dưới anh rên rỉ. Hay là hôm nay chúng ta thử tư thế mới đi, anh sẽ hầu hạ đến khi em thỏa mãn.” Nói rồi anh lại cúi xuống gặm nhấm, thưởng thức đôi môi căng mọng của cô như thể đang thưởng thức một món ăn ngon vậy.
Vân Mộng Dao nghe xong gương mặt đỏ bùng lên, cô không ngờ Thẩm Quân Uyên lại có thể nói ra những lời nói đó. Trước kia anh là người cực kỳ nghiêm túc, chưa từng nói ra những lời tục tĩu, còn hiện tại thì Thẩm Quân Uyên như trở thành một người khác vậy.
Nhân lúc Vân Mộng Dao đang ngẩn người, Thẩm Quân Uyên đã bế cô đến cạnh giường nhanh chóng lọt bỏ bộ đồ vướng víu trên thân thể cô. Tuy nhiên, bữa ăn đã gần đến miệng rồi mà Thẩm Quân Uyên vẫn không thể thưởng thức. Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của Đoàn Tố Tố.
“Chị Mộng Dao, chị ngủ chưa?”
Vân Mộng Dao vội vàng đẩy Thẩm Quân Uyên ra sau đó chỉnh trang lại bộ đòi mặc trên người rồi chạy ra mở cửa.
“Vẫn chưa, cô tìm tôi chó chuyện gì?” Vân Mộng Dao hé cửa rồi thò đầu ra bên ngoài nói. Đoàn Tố Tố đánh giá nhìn Vân Mộng Dao một lượt từ tên xuống dưới, khi nhìn đến cổ của Vân Mộng Dao, cô ta phát hiện một dấu viết nho nhỏ màu đỏ nhạt. Đáy mắt Đoàn Tố Tố chợi lóe, trong đầu cô ta suy nghĩ đến một khả năng, cô ta liếc nhìn về phía bên trong phòng thông qua khe hở nho nhỏ mà Vân Mộng Dao nhưng lại không thu được gì cả.
“Chị Mộng Dao, cổ chị có vết gì mà đỏ vậy?” Đoàn Tố Tố giả bộ ngạc nhiên chỉ tay lên cổ Vân Mộng Dao. Vân Mộng Dao nghe Đoàn Tố Tố nói thì giật mình, cô vội vàng đưa tay lên che đi dấu vết trên cổ, nở nụ cười gượng gạo: “Chắc là do bị con gì nó đốt thôi, chứ không có gì đâu. Đúng rồi, cô tới tìm tôi có việc gì không?”
Đoàn Tố Tố thu hồi lại ánh mắt đang muốn nhìn sâu vào trong căn phòng. Dấu vết nho nhỏ màu đỏ trên cổ Vân Mộng Dao kia, sao cô ta lại không biết nó là gì chứ, dấu vết đó chính xác là dấu vết để lại sau khi hoan ái.
Rốt cuộc bên ngoài giả bộ vô hại, thanh cao nhưng thực tế lại đang làm tình nhân cho người ta, bất chấp dùng quy tắc ngầm để có thể nổi tiếng. Đoàn Tố Tố nắn chặt tay, cô ta thầm thề nhất định sẽ vạch trần bí mật của Vân Mộng Dao.
Đoàn Tố Tố đưa ra một xấp tài liệu, chính xác hơn thì đó là kịch bản phim, nói: “Sắp tới em có tham gia một dự án phim. Em đọc kịch bản có một số chỗ không biết phải diễn như thế nào, chị có thể hướng dẫn em hay không?”
Vân Mộng Dao bắt đầu lúng túng, hiện tại bên trong phòng cô đang ‘giấu’ một người đàn ông, nếu như để người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt. Đang lúc định từ chối thì Đoàn Tố Tố đã rất tự nhiên đẩy cửa, nói: “Chị không nói gì là đồng ý rồi nha.”
Của phòng mở ra một khoảng lớn đủ để có thể nhìn bao quát toàn bộ căn phòng, nhưng Đoàn Tố Tố lại không hề thấy bất cứ dấu vết nào cho thấy có sự hiện diện của một người đàn ông. Hơn nữa không khí trong căn phòng cũng không có vẻ như là mới vừa có một trận mây mưa ở đây.
Chẳng lẽ là do cô ta phán đoán sai, dấu vết đó thực sự là dấu muỗi đốt như lời Vân Mộng Dao nói. Đoàn Tố Tố liếc nhìn dấu vết trên cổ Vân Mộng Dao, trên dấu vết đỏ trên làn da trắng của cô thật chói mắt và mĩ lệ giống như một đóa huyết mai ở trong trời tuyết. Đoàn Tố Tố cắn chặt răng, cô ta thầm thể nhất định sẽ lôi người đứng đằng sau chống lưng cho Vân Mộng Dao ra ngoài ánh sáng.
Vân Mộng Dao vội vàng đứng ra ngoài rồi đóng cửa lại cảnh giác nhìn Đoàn Tố Tố. “Cô đang làm trò gì vậy?”