Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 210


Chương 210

“Đưa người phụ nữ này đi cho tôi, sau này không được để cô ấy đến gần nơi này nữa”

Có người kéo tay tôi từ đang sau, không cho tôi đến gần Nguyễn Trung Quân.

Xe của Nguyễn Trung Quân biển mất khỏi tầm mắt tôi, tôi giương mắt nhìn chiếc xe ấy tiến vào biệt thư, còn bản thân thì bị người ta ném ra ngoài.

Tôi uể oải cúi đầu nhìn đội tay mềm oặt của mình, lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng đến thế.

Trần Thanh Vũ. Anh đang ở đâu? Nếu là anh, chắc chắn anh sẽ nhận ra em chứ? “Vân Hạ, cô lại ra ngoài à? Có bị thương không?” Chạng vạng tối, khi tôi trở lại chỗ ở, Vũ Khả Hân đã quay về.

Vũ Khả Hân mặc một chiếc váy hai dây gợi cảm, để lộ bầu ngực đầy đặn và quyến rũ. Trông thấy dáng vẻ uể oải của tôi, cô ấy bèn bước đến ôm lấy tôi.

Tôi chớp mắt, hắt hơi một cái.

Do yêu cầu của công việc, Vũ Khả Hân luôn xịt nước hoa, mùi hương gay mũi ấy khiến tôi hơi khó chịu. “Tôi đi tắm đây.” Vũ Khả Hân thấy tôi không ngửi được mùi nước hoa, bèn ân cần nói.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, giơ tay nhấc thử chiếc cốc ở bàn lên, nhưng vừa siết tay lại thì nó đã tuột xuống.

Vẫn không được!

Tay tôi vẫn mềm oặt, bây giờ tôi chỉ có thể giơ tay lên hay chậm rãi nằm tay lại chứ không thể dùng sức.

Tôi chính là một kẻ tàn phế.

Tôi nhìn cái cốc vỡ nát, quỳ xuống mặt đất, đau khổ cup mắt xuống.

Tôi bỗng nhìn thấy chiếc gương mà Vũ Khả Hân đặt cách đó không xa, bèn bước đến cầm nó lên. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của mình, tôi sợ hãi lùi ra sau một bước.

Thật khủng khiếp…

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt mình…

Trước đó tôi không dám đối mặt với nó, nhưng vì Vũ Khả Hân không hề sợ hãi, tôi nghĩ có lẽ mặt của mình cũng không đến nỗi nào.

Nhưng bây giờ. Khi trông thấy khuôn mặt loang lổ và chẳng chịt kia, tôi mới biết rốt cuộc mình đáng sợ đến mức nào.

Tôi không dám đối diện với một tôi khủng khiếp như vậy, cho dù chỉ nhìn một lần. “Vân Hạ, cô sao thế?”

Sau khi tắm xong, Vũ Khả Hân bước ra ngoài, trông thấy tôi quỳ trên mặt đất thì vội hoảng hốt bước đến bên tôi.

Tôi quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của cô ấy bằng ánh mắt bi thương. “Cô… vừa soi gương à?”

Vũ Khả Hân nhìn tấm gương vỡ rồi nhìn dáng vẻ đau khổ của tôi, vươn tay ôm tôi thật chặt. “Không sao đâu, Vân Hạ, ít nhất cô vẫn còn sống, khi đó cô bị thương nặng như vậy nhưng cô vẫn còn sống, đây là điều may mắn nhất rồi.”

Vũ Khả Hân nói không sai, ít nhất tôi vẫn còn sống.

Tôi không chết, tôi không được chịu thua như thể.

Tôi không thể thỏa hiệp, tôi nhất định phải khỏe lên, không thể để Lê Minh Quang đạt được mục đích.

Hôm sau, tôi bắt đầu đọc sách.

Thứ tôi đọc chính là sách đông y, không hề liên quan đến chuyên ngành của tôi.

Trước đây, khi lên đại học, tôi đã từng đọc những cuốn sách này, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng hứng thú với đông y.

Tôi nhớ kỹ những dòng trong sách, thử châm cứu cho mình.

Nhưng châm cứu vốn là một cách điều trị rất nguy hiểm, nhất là với những người không hiểu gì về đông y, nó lại càng nguy hiểm hon Vũ Khả Hân không cho tôi làm như vậy.

Tôi thật sự rất muốn khỏe lại, muốn trông thấy đám người Trần Thanh Vũ, nên đã phớt lờ sự ngăn cản của cô ấy, tự đâm kim vào huyệt vị, suýt chút nữa mất mạng.

May mà Vũ Khả Hân về kịp thời, trông thấy tôi nôn ra máu nên đã đưa tôi đến bệnh viện.

Tuy tôi giữ được mạng nhưng cơ thể lại suy yếu hơn.

Bác sĩ nói, tôi vốn đã mất một quả thận, sức đề kháng của cơ thể rất kém, hơn nữa gần đây tôi suy nghĩ quá nhiều nên đã tạo thành bệnh.

“Vân Hạ, trước đây cô từng hiến thân cho ai à?” Sau khi bác sĩ đi, Vũ Khả Hân nắm tay tôi, hỏi. Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn cô ấy.

Tôi không nhớ mình đã từng làm phẫu thuật cấy ghép thận hay gì cả. Tại sao bác sĩ lại nói tôi thiếu một quả thận chứ?

Thấy tôi lắc đầu, Vũ Khả Hân chỉ siết chặt tay tôi: “Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt. Cho dù thiếu một quả thận, cô vẫn sẽ vô cùng khỏe mạnh, sau này đừng làm những chuyện kia nữa. Tôi biết cô muốn khóe lên, sau khi kiếm được tiền, tôi sẽ dẫn cô ra nước ngoài khám, nghe nói thiết bị điều trị ở đó rất tốt, chắc chắn có thể chữa khỏi cho cô.”

Tôi cảm kích nhìn Vũ Khả Hân, cô ấy chạm vào mặt tôi, áp trán lên trán tôi. “Vân Hạ, chúng ta đã nói rồi, nhất định phải sống cho thật tốt, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn thì cũng phải kiên cường. “Còn sống thì mới có hy vọng, cô biết không?”

Vi không muốn Vũ Khả Hân lo lắng, tôi đành từ bỏ ý định tự chữa trị bằng châm cứu.

Tôi vẫn đến nhà họ Nguyễn mỗi ngày, bởi vì vệ sĩ bên ngoài đều biết tôi nên đã ngăn tôi lại từ phía xa, không cho tôi đến gần. Tôi chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh một gốc cây cách nhà rất xa, lặng lẽ chờ mọi người.

Nhưng hình như ông trời cố ý trêu đùa tôi, tôi cho ở day rất nhiều ngày mà vẫn không gặp được Nguyễn Trung Quân hay Trịnh Phương Thảo.

Tôi ủ rũ củi đầu nhìn ngón tay mình, im lặng dựa vào thân cây. Trong lúc buồn ngủ đến mức suýt chút nữa ngủ gật, tôi bong nghe thấy tiếng động cơ xe gần đây, mắt tôi sáng rực lên.

Tôi bò dậy, quả nhiên trông thấy xe của Nguyễn Trung Quân.

Tôi không nghĩ ngợi gì, đứng giữa đường lớn, dang tay ra, chặn xe của Nguyễn Trung Quân lại.

Sau một tiếng rít chói tai, chiếc xe dừng trước mặt tôi, hình như tài xế rất tức giận, bước xuống xe rồi hét lớn: “này, cô điên rồi à? Đứng đây để dọa người hả? Cô muốn chết sao?”

Tôi nhếch môi, ngang đầu, nhìn tài xế kia.

Sau khi thấy mặt tôi, ông ta sợ đến mức lùi ra sau một bước. “Đức Cường, có chuyện gì vậy?” Trong lúc tài xế đang run rẩy, nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt sợ hãi, Nguyễn Trung Quân bước xuống xe.

Đức Cường đi về phía Nguyễn Trung Quân, chỉ vào tôi: “Ông chủ… Người phụ nữ này… đúng là quải dị… Làm tôi sợ muốn chết”

Tôi cắn môi, bước đến bên cạnh Nguyễn Trung Quân, nhìn ông bằng đôi mắt rơm rớm nước. “Là cô? Cô tìm tôi à? Có chuyện gì thế?”

Nguyễn Trung Quân không hổ là người từng gặp sóng to gió lớn. Khi nhìn thấy mặt tôi, ông không hề tỏ ra sợ hãi như người tài xế mà chỉ dịu dàng hỏi tôi.

Tôi duỗi ngón tay, chi vào mình rồi chỉ vào ông, nhưng ông lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu. “Trung Quân, sao vậy? Có chuyện gì à?”

Trong lúc Nguyễn Trung Quân không hiểu gì, còn tôi thì đang sốt ruột, không biết nên giải thích ra sao, Trịnh Phương Thảo cũng bước xuống xe.

“Anh cũng không biết, cô gái này đến nhà chúng ta rất nhiều lần rồi, anh không rõ rốt cuộc cô ấy muốn tìm ai, hình như cô ấy không nói được.” Nguyễn Trung Quân bước đến bên cạnh Trịnh Phương Thảo, nhẹ nhàng ôm eo bà.

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo bang đôi mắt đẫm nước, chạy về phía bà, nhưng còn chưa đến gần Trinh Phương Thảo thì đã bị vệ sĩ bên cạnh ngăn cản rồi đẩy xuống đất.

Tôi ngã nhào ra đất, đau đen mức mặt mũi trắng bệch. Tôi ngồi dưới đất, nhìn Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân bằng ánh mắt bị thương.

Bố mẹ… Con là Huỳnh Bảo Nhi đây mà? Tại sao hai người cũng không nhận ra con? “Đưa cô ấy về đi, em thấy hình như cô ấy có việc tìm chúng ta.”

Trong lúc tôi vô cùng đau khổ, giọng nói dịu dàng của Trịnh Phương Thảo bỗng lướt qua tại tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn Trịnh Phương Thảo, chậm rãi đứng dậy. Tôi nhìn đôi tay mềm oặt của mình với vẻ hơi chán nản, bỗng thấy căm hận dáng vẻ tàn phế lúc này của mình.

Nếu viết được, phải chăng tôi sẽ có thể nói cho Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân biết mình chính là Huỳnh Bảo Nhi rồi. Trịnh Phương Thảo dẫn tối về phòng. Lại lần nữa quay về nhà họ Nguyễn quen thuộc, mắt tôi không khỏi đỏ hoe, nước mắt cũng chảy xuống.

Trịnh Phương Thảo trông thấy tôi như thế, bèn vươn tay nằm lấy tay tôi.

Bà không hề ghét bỏ dáng vẻ bẩn thỉu này của tôi, còn dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt tôi. “Tôi không biết cháu đã trải qua chuyện gì, cháu đến nhà họ Nguyễn chúng tôi vì chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Trịnh Phương Thảo rất dịu dàng, khiến mũi tôi chua xót. Tôi gật đầu, há mồm kêu hai tiếng “a a” với Trịnh Phương Thảo. Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân nhìn tôi, lắc đầu với vẻ khó hiểu.

Bọn họ không hiểu tôi đang nói gì, làm sao đây… Rốt cuộc tôi phải làm gì để nói cho Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân biết tôi chính là Huỳnh Bảo Nhi đây.

Tôi giơ tay, cố gắng cầm cái cốc trên bàn nhưng vẫn thất bại. Cái cốc vỡ tan, còn tôi thi kinh ngạc nhìn nó, không nhịn được bật khóc.

Tại sao ông trời tàn nhẫn như vậy, rõ ràng bố mẹ đang ở trước mặt, nhưng tôi lại không thể nói cho họ biết. “Cháu dừng khóc nữa, rốt cuộc cháu muốn nói gì với chúng tôi?”

Thấy tôi khóc, Trịnh Phương Thảo sốt sắng hỏi. Tôi cười khổ nhìn Trịnh Phương Thảo, củi đâu, nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất. Đúng lúc người giúp việc định nhặt mảnh vỡ, tôi đẩy cô ấy ra. “Cháu… cháu sao the?” Hình như Trịnh Phương Thảo bị động tác của tôi hù dọa, bà đứng dậy nhìn tôi với vẻ hơi khó hiểu.

Tôi ném dép lê dưới chân sang một bên, giẫm lên những mảnh thủy tinh, máu chảy ra từ chân tôi. Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân bị hành động của tôi dọa sợ. “Cháu… cháu làm gì vậy?”

Tôi lắc đầu, ra hiệu bọn họ đừng ngăn cản.

Tôi nhìn những giọt máu kia, cắn môi dùng chân viết một chữ Huỳnh trên mặt đất, sau đó là Bảo… rõi đến Nhi. “Cháu là bạn của bảo Nhi à?” Trịnh Phương Thảo nhìn hàng chữ xiêu vẹo kia rồi hỏi.

Tôi lắc đầu, dùng chân chỉ vào cái tên đó, nhìn Trịnh Phương Thảo bằng đôi mắt đỏ hoe.

Mẹ, con là Huỳnh Bảo Nhi mà, mẹ có hiểu không?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.