Chương 199
“Nếu muốn tạo thả Huỳnh Bảo Nhi và con của mày ra, cũng được, chỉ cần mày… quỳ xuống van xin tao, nói không chừng tao sẽ suy xét một chút.”
“Lê Minh Quang, đồ hèn.” Không ngờ Lê Minh Quang lại nghĩ ra chiêu này, tôi vô cùng tức giận, hét lên với anh ta. “Câm miệng cho tôi, Huỳnh Báo Nhi.”
Lê Minh Quang sầm mặt, dí mạnh dao vào cổ tôi.
Lưỡi dao sắc bén cất vào cổ tôi, vô cùng đau đớn. “Mẹ.”
Hình như Bánh Gạo đã bị dọa, nó không ngừng gọi tên tôi. Tôi cúi đầu nhìn Bánh Gạo, an ủi: “Bánh Gạo đừng sợ, mẹ đây. “Lê Minh Quang, nếu mày dám động vào hai người họ, tao sẽ khiến mày hối hận.”
Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Lê Minh Quang, nói bằng giọng âm u và lạnh lùng. “Sao cơ? Doa tao à?”
Lê Minh Quang cười khẩy, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ dữ tợn. “Trần Thanh Vũ, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, có làm không nào? Huỳnh Bảo Nhi và con mày vẫn chưa đủ để khiến mày quỳ xuống ư?”
“Trần Thanh Vũ, đừng” Tôi không muốn Trần Thanh Vũ phái chịu sự khuất nhục này vì tôi và con.
“Huỳnh Bảo Nhi, anh sẽ dần em và con về, hãy tin anh Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi bằng đội mặt sâu thẳm, sau đó quay sang Lê Minh Quang.
“Lê Minh Quang, chỉ cần tao quỳ thì mày sẽ thả Bánh Gạo và Huỳnh Bảo Nhi đúng không?”
“Phải xem thành ý của mày đến đầu đã Lê Minh Quang cười lạnh. “Trần Thanh Vũ, đừng quỳ, cho dù anh quỷ, anh ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta Lê Minh Quang căm hận chúng tôi như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng tôi cơ chứ.
Cả tôi và Trần Thanh Vũ đều biết điều này.
Nhưng bây giờ Trần Thanh Vũ không còn lựa chọn nào khác. Anh đưa sủng cho thuộc hạ ở sau lưng, chuẩn bị quỳ trước mặt Lê Minh Quang. “Ông chủ.” Thấy Trần Thanh Vũ định quỳ thật, thuộc hạ của Trần Thanh Vũ lập tức gọi anh một tiếng.
Trần Thanh Vũ không quan tâm đến bọn họ, ánh mắt lạnh thấu xương: “Lê Minh Quang, nhớ kỹ những lời mày đã “Trần Thanh Vũ.” Tôi không thể giương mắt nhìn anh quỳ trước loại tiểu nhân hèn hạ như Lê Minh Quang.
Tôi canh đúng thời điểm, vào tay Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang bị đau, bèn thả tôi ra. Tôi cởi dây buộc trên ngực, ném Bánh Gạo về phía Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ, đón lấy Bánh Tôi tin rằng chắc chắn anh sẽ đón được con của chúng tôi. Trần Thanh Vũ hốt ôm Bánh Gạo vào lòng, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, định chạy về phía anh.
Lê Minh Quang đỏ ngầu, anh ta như phát đột nhiên đâm vào ngực tôi. “Huỳnh Nhi, con ả để tiện này, cô dám tôi.” “Huỳnh Nhi!”
Tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể rất thanh thậm chí tôi còn nghe thấy máu tươi chảy ra.
Tôi hoảng hốt nhìn lưỡi dao đang trên ngực mình, vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt đáng sợ của Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ…
Tôi vươn tay, muốn gọi tên Trần Thanh Vũ, nhưng lại phát hiện cổ họng mình không phát ra tiếng.
Trần Thanh Vũ… “Chết đi, Huỳnh Bảo Nhi!”
Lê Minh Quang điên cuồng kéo tôi đến vách núi rồi đẩy tôi xuống.
Sao tôi có thể để Lê Minh Quang đạt được mục đích chứ, tôi bèn dùng hết sức lực để tóm lấy anh ta. Chúng tôi cùng rơi xuống vách núi. “Huỳnh Bảo Nhi!”
Giọng nói đau khổ của Trần Thanh Vũ lướt qua tai tôi, sau đó tôi thấy một bóng đen nhào về phía mình. “Huỳnh Bảo Nhi.. Mẹ nó, em vẫn chưa thực hiện lời hứa với tôi mà đã dám chết à?”
Giọng nói này… là Phan Huỳnh Đức?
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Tôi cảm nhận được gió đang lướt qua cơ thể mình, không biết trời trăng gì nữa. Có người bỗng mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, bên tai tôi là giọng nói của anh ta xen lần tiếng gió.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi điên thật rồi, không ngờ tôi lại nhảy xuống theo em, rốt cuộc em đã cho tôi uống thuốc gì thế?” Phan Huỳnh Đức… anh điên rồi à? Tại sao lại nhảy xuống theo tôi?
“Ầm ầm” Sau một tiếng vang rất lớn, cả người tôi bị bóng tối nuốt chứng, cơn đau dữ dội ở ngực bắt đầu lan ra. Lần này, tôi nghĩ, mình chết chắc rồi.
Trần Thanh Vũ… Anh nhất định phải bảo vệ con của chúng ta thật tốt… Biết chưa?
Nhất định phải thế..
Bánh Gạo, nhớ kỹ nhé, mẹ rất yêu con.
Bố, mẹ, hai người nhất định phải.. sống thật tốt, nhất định… “Lạch cạch.”
Thật ồn ào…
Tiếng gì vậy, tại sao lại ồn như thế?
Tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh, có tiếng chim hót, tiếng côn trùng, còn có cả tiếng gió, tiếng mưa rơi.
Những tiếng động này đâm vào màng nhĩ tôi từng lần một, khiển tôi hơi mơ màng. “Cử động, ngón tay của cô ấy cử động rồi” “Xem ra có phản ứng rồi, chúng ta đi báo cáo thôi.”
Tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện, bèn gắng gượng hé một bên mắt. Tôi muốn nhìn rõ xem rốt cuộc người đang nói là ai.
Nhưng tôi cố gắng lâu như vậy mà chỉ thấy một cái bóng đang lắc lư, đưa qua đưa lại, ngoài ra không thấy gì khác nữa.
Màu trắng chói mắt, mọi thứ đều mang màu trắng, khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Trần Thanh Vũ.. anh ở đâu?
Trần Thanh Vũ… “Huỳnh Bảo Nhi, tỉnh lại đi, Huỳnh Bảo Nhi.”
Một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc không ngừng gọi tên Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn rõ khuôn mặt phía trước. “Trần Thanh Vũ… Là anh à?” Tôi khàn giọng gọi người trước mặt.
Tôi thấy cơ thể của người đó đột nhiên cứng đờ, nhưng anh ta nhanh chóng vươn tay, che chở tôi trong lòng rồi thản nhiên nói: “Bác sĩ bảo em ngủ quá lâu nên có lẽ cơ thể sẽ cứng lại, nhưng sẽ ổn nhanh thôi.” “Gì cơ… Ngủ? Em bị bệnh à? Trần Thanh Vũ… Anh đột nhiên… đối xử với em tốt như vậy, khiến em… rất quyến luyển.”
Tôi không ngờ Trần Thanh Vũ luôn tỏ ra lạnh lùng lại đối xử với tôi tốt như vậy.
Vào sinh nhật mười tám tuổi của Trần Thanh Vũ, tôi đã làm cho anh một chiếc bánh ga tô, nhưng rồi anh lại ném nó đi. Trần Thanh Vũ không thích tôi, chi có điều tôi vẫn không nhịn được mà muốn đến gần anh. “Trần Thanh Vũ… Em đã làm một chiếc bánh sinh nhật cho anh. Nhưng anh không cần… Khó khăn lắm em mới thành công do…” “Em thật sự… rất thích anh… Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã thích anh rồi… Ông nội nói, sau này em sẽ trở thành vợ anh, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, anh đừng ghét em. được không?”
Vừa nghĩ đến việc chiếc bánh ga tô mà mình làm chỉ đối lại được sự chán ghét của anh, tôi lại thấy tim hơi khó chịu. “Huỳnh Bảo Nhi, em đang nói gì vậy? Chết tiệt, em sao thế?” “Trần Thanh Vũ. Em mệt quá, em muốn đi ngủ, anh đừng quấy rầy em.”
Những âm thanh bên tai thật ầm ĩ, tôi không muốn nghe nữa, quả ồn. “Nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao những lời của cô ấy lại kỳ lạ như thế?”
“Anh Phan Huỳnh Đức, anh tỉnh táo lại đã. Chúng tôi… vừa phân tích một chút, lúc ấy cô gái này va vào đá, hơn nữa còn đang bị thương nặng, chúng tôi đoán não của cô ấy đã bị kích động quá mạnh, tạo thành hiện tượng đảo ngược.
“Nói tiếng người cho tôi.” “Tức là trí nhớ của cô ấy đã dừng lại tại thời điểm trước kia, có thể là ở tuổi thiếu niên, cũng có thể là lúc bảy tám tui..”
“Có chữa được không?”
“Chuyện này. Bây giờ chúng tôi cũng không chắc, trí nhớ của con người được hình thành thông qua một quả trình vô cùng phức tap…” “Đồ vô dụng, cút ra ngoài cho tôi!”
Ön quá..
Ai đang nói chuyện vậy?
Tôi mở to mắt, trông thấy một bóng người cao ráo đang quay lưng về phía mình, có vẻ khá tức giận.
Tôi liếm môi, nói với vẻ hơi sợ hãi: “Trần Thanh Vũ… thật xin lỗi… em biết, em không nên xông vào phòng anh.”
Sao tôi lại quên mất việc Trần Thanh Vũ ghét tôi vào phòng anh nhất chứ.
Trước đây, để có thể đến gần Trần Thanh Vũ hơn, tôi luôn vô thức vào phòng anh, lần nào cũng bị anh đuối ra ngoài.
Tôi hơi uể oải, chẳng biết phải làm thế nào để khiến Trần Thanh Vũ thích minh. “Huỳnh Bảo Nhi, ai bảo em dậy?”
Tôi chống vào giường, định ngồi dậy. Tôi tưởng mình thiếu máu nên ngất trên giường Trần Thanh Vũ, khiến anh mất hứng.
Tôi còn chưa kịp ngồi dậy, Trần Thanh Vũ đã xông tới, đè vai tôi xuống, lạnh lùng nói.
Tôi thấy anh đeo một chiếc mặt nạ, bèn ngạc nhiên hỏi: “Trần Thanh Vũ, anh thích đeo mặt nạ à? Xấu Tôi thì thầm, dùng hết sức lực để lấy mặt nạ trên mặt anh xuống.
“Chết tiệt… Huỳnh Bảo Nhi, không ngờ “Hinh như anh già đi? Trần Thanh Vũ… Hình như mặt anh đã chín chắn hơn nhiều rồi Chỉ có điều vẫn rất đẹp trai.” Tôi cười chạm vào khuôn mặt tú trước tỏ ra hào hứng.
Tôi nghĩ, chắc chắn bây giờ tôi vẫn đang ở trong mơ, bằng không, sao Trần Thanh Vũ luôn nhíu mày và tỏ ra lạnh nhạt lại hiền hòa với tôi như thế? Nhân lúc chưa tỉnh giấc, tôi nhất định phải trêu anh nhiều hơn một chút mới được. “Huỳnh Bảo Nhi, em nhìn kỹ đi, tôi là Phan Huỳnh Đức, không phải Trần Thanh Vũ.”
Anh nằm lấy cổ tay tôi, lạnh lùng nhìn tôi. “Anh đổi tên à? Anh thích tên Phan Huỳnh Đức sao? Cái tên này rất hay, nếu anh thích thì em sẽ gọi anh là Phan Huỳnh Đức nhé? Hay em gọi anh là Đức, được không?” Tôi chăn trên người, thận trọng người đàn ông tuấn tú trước mặt.
Lúc nào cũng ngước nhìn Trần Thanh Vũ đã trở thành thói quen của tôi.