Chương 168
Đột nhiên trái tim tôi co rút lại, nhìn người quản gia này mặc dù tươi cười nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm cẩn, nơi trái tim xẹt qua chút đau đớn. Người này người này tới đây đón bé con đi ư?
Chẳng lẽ, bé con… bé con là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Phú Quốc sao? Tôi từng nói rằng nhìn quần áo bé con mặc trên người thì chắc chắn không phải là người bình thường, thì ra bé là người thừa kế của là tập đoàn Phú Quốc? “Mấy hôm trước người giúp việc đưa cậu chủ tới công viên trung tâm chơi, vì bụng cô ấy không thoải mái nên đã phải vào nhà vệ sinh một chút. Ngay lúc cô ấy không để ý thì cậu chủ nhỏ đã rời đi. Chúng tôi tìm cậu chủ rất lâu, rốt cuộc cũng đã tìm thấy. Hôm nay, theo mệnh lệnh của ông chủ, chúng tôi tới đây đón cậu chủ về.” “Sao các người lại vô ý như vậy? Bé con còn chưa đầy một tuổi, các người qua loa quá rồi đó.” Tôi không kìm được mà nói với quản gia Hoàng.
Một gia tộc lớn đưa trẻ con ra ngoài chơi, dù sao cũng phải đưa vệ sĩ theo chứ, sao lại chỉ có một người giúp việc? Cho dù bụng cô ấy không thoải mái đi chăng nữa thì cũng không nên để con trẻ ở lại một nơi nguy hiểm như vậy. Lần này may là bé con được tôi cứu, nếu như bé bị bọn buôn người bắt đi, tôi muốn nhìn xem bọn họ tìm thằng bé về bằng kiểu gì. “Cô Bảo Nhi nói đúng, sau này chúng tôi sẽ để ý tới cậu chủ nhiều hơn nữa.”
Vẻ mặt quản gia Hoàng vẫn tràn đầy tươi cười như cũ rồi nói với tôi.
Tôi cắn môi liếc nhìn quản gia Hoàng, lúng ta lúng túng nói: “Hiện giờ bé con đang ngủ ở trong nhà, để tôi ôm bé ra.” “Vậy làm phiền cô rồi.” quản gia Hoàng gật đầu với tôi. Nhìn mặt quản gia Hoàng đầy vẻ tươi cười, tôi cười khổ một tiếng. Thực ra tôi không hề muốn đưa bé cho ông quản gia, thế nhưng tôi không đưa thì còn có thể làm gì đây?
Vậy mà bé con lại là người thừa kế của tập đoàn Phú Quốc. Chung quy lại thì thằng bé cũng không phải con tôi. Sao tôi có thể giữ con của người khác ở lại bên mình chứ? Nghĩ đến đây, tôi cười khổ rồi xoay người đi vào trong nhà.
Diệu Hoa lo lắng nhìn tôi, hỏi: “Cậu thật sự muốn đưa bé con cho bọn họ ư?”
Chắc Diệu Hoa cũng nhìn ra tôi thực sự thích bé nên mới hỏi câu này. “Không đưa được sao? Đây là người thừa kế của tập đoàn bọn họ đó.”
Chúng tôi cứng rắn giữ bé lại thì cũng không hợp pháp, giờ chỉ có thể đưa Bánh Gạo cho bọn họ thôi. Khi tôi trở về phòng, Bánh Gạo đã tỉnh dậy.
Đang lăn lộn trên giường.
Thấy tôi đi vào, cặp mắt to tròn xinh đẹp của Bánh Gạo nhìn chằm chằm vào tôi. Bé vươn tay muốn được ôm. Tôi nhìn tính tình trẻ con đáng yêu của Bánh Gạo, chỗ mềm mại nhất trong tim tôi bị đâm xuyên qua.
Tôi vuốt sợi tóc mềm mại của Bánh Gạo rồi cởi áo mình ra để Bánh Gạo ngậm lấy ngực tôi. Nhìn dáng vẻ mút mút của thằng bé, nước mắt tôi bất giác chảy ra.
Bánh Gạo…. nếu như đây là con tôi thì tốt rồi. Nếu thằng bé là con tôi thì tốt rồi…
Tôi cũng muốn được như thế này, được nuôi nấng con tôi, được nhìn con uống sữa. Khoảnh khắc kia, chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của người làm mẹ. “Bánh Gạo, con ngậm một chút nữa thôi nhé, ngậm xong thì con phải về nhà. Sau khi về nhà, con không được chạy lung tung. Con còn nhỏ như vậy, nếu như con bị bọn buôn người bắt đi thì phải làm sao? Cho nên con phải ngoan có biết không?”
Tôi âu yếm vuốt đỉnh đầu Bánh Gạo, nhẹ giọng dặn dò. Dường như Bánh Gạo nghe hiểu được lời tôi nói, bé nhả ngực tôi ra rồi bỗng dưng khóc lớn. “Bánh Gạo đừng khóc, cô ở đây mà.”
Nghe thấy tiếng khóc khiến người ta tan nát cõi lòng của Bánh Gạo, tôi ôm chặt thắng bé, nhẹ nhàng vỗ về người nó rồi nói. “Bảo Nhi, quản gia đang giục đấy.” Lúc tôi đang dỗ Bánh Gạo rất vất vả thì Diệu Hoa đi vào, cô ấy dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi rồi nói. Tôi xốc lại tinh thần, khoé môi khẽ mấp máy. Diệu Hoa liếc tôi một cái, đáy mắt mang theo chút xót xa, nói: “Được rồi, mình biết rồi, bây giờ mình sẽ ôm Bánh Gạo ra ngoài ngay.”
Bánh Gạo sắp phải về nhà rồi, tốt quá…Bé là người thừa kế của tập đoàn Phú Quốc, về được nhà thì đương nhiên là tốt. Tôi ôm Bánh Gạo ra cửa, giao Bánh Gạo cho quản gia Hoàng.
Quản gia Hoàng cung kính đón lấy Bánh Gạo rồi nói với tôi: “Đây là chút bồi thường của ông chủ gửi cô, xem như là quà cảm ơn cô đã chăm sóc cậu chủ mấy ngày nay.”
Quản gia Hoàng gọi người đưa cho tôi một tờ chi phiếu. Một trăm triệu?
Tôi chỉ chăm sóc Bánh Gạo mấy ngày mà họ đã vung ra số tiền lớn như thế? Xem ra cái tập đoàn Phú Quốc này, quả thật sâu không lường được. Nghe nói chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, tập đoàn Phú Quốc bỗng vụt lên như một con ngựa đen lừng lẫy, áp đảo hết mười công ty lớn.
Nhưng tổng giám đốc của họ là ai thì đến giờ vẫn là một bí ẩn. Dù là hợp tác làm ăn gì cũng do chủ tịch của chi nhánh đó tự tham dự, tổng giám đốc chưa từng xuất hiện. Cho nên anh trở thành một thứ gì đó cực kỳ bí ẩn, chưa ai thấy mặt anh cả. “Tôi không thể nhận tờ chi phiếu này được.”
Tuy rằng hiện giờ tôi chèo chống tập đoàn Trần Thăng đang rất khó khăn, thế nhưng tôi không thể nhận tờ chi phiếu này được. “Cô Bảo Nhi chê ít ư?” Quản gia liếc nhìn tôi một cái, ông không khinh thường hay ghét bỏ mà chỉ hỏi một cách cung kính. Tôi lấy lại tinh thần rồi lắc đầu nói: “Không phải, tôi không nhận được. Tôi rất thích Bánh Gạo nên mới cưu mang bé. Tôi chỉ chăm sóc cho thằng bé mấy ngày thôi nên cũng không cảm thấy phiền, hơn nữa thằng bé rất ngoan” “Đây là lệnh của ông chủ.” Quản gia Hoàng khó xử đáp. “Tôi không cần, các người cứ đem về đi. Còn nữa, sau này các người phải chăm sóc tốt cho Bánh Gạo, đừng để bé chạy lung tung.” “Còn tờ chi phi..” “Nếu cô ấy không cần thì đem về thôi, ôm Huỳnh Phong về đây.” Quản gia Hoàng có vẻ rất kiên quyết muốn đưa chi phiếu cho tôi, tôi lại nhất quyết không nhận. Đúng lúc này, trong xe truyền đến một giọng nói lạnh băng.
Giọng nói này quen thuộc đến kì lạ, khiến trái tim tôi không ngừng run rẩy. Tôi đè tay mình lên vị trí trái tim, ngơ ngẩn nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt. Tổng giám đốc của tập đoàn Phú Quốc kia, hiện giờ đang ở trên xe ư? “Nếu đã như vậy, cô Bảo Nhi, chúng tôi đi đây.” Quản gia liếc tôi một cái rồi lập tức ôm Bánh Gạo lên xe. “Oa oa oa… mẹ ơi… mẹ ơi mę.” Nhìn Bánh Gạo bị quản gia đưa đi, lòng tôi đau như cắt. Lúc cửa xe sắp đóng lại, Bánh Gạo tựa hồ mới nhận ra được thằng bé phải rời xa tôi, đột nhiên phát ra tiếng khóc thút thít.
Thằng bé vươn bàn tay bụ bẫm ra như đang muốn nắm lấy tay “Mẹ ơ… mẹ ơi…” tôi.
Bánh Gạo nói không rõ chữ, thế nhưng tôi lại nghe ra được hai chữ này, bé đang gọi tôi. “Bánh Gạo.”
Tôi nhìn về phía Bánh Gạo, lúc tôi nhào về phía bé thì xe đã bắt đầu lăn bánh. Tôi nhìn chiếc xe đang chạy càng lúc càng xa, không kìm được nước mắt.
Bánh Gạo… Bánh Gạo.. “Bánh Gạo…”
Tôi muốn đuổi theo chiếc xe đang chạy nhưng lại bị Diệu Hoa bắt được cánh tay. “Bảo Nhi, cậu điên rồi ư?” “Diệu Hoa, cậu thả mình ra. Mình phải đi tìm Bánh Gạo, Bánh Gạo đang khóc, Bánh Gạo đang gọi mình.” “Bảo Nhi, cậu tỉnh lại đi, đứa bé kia không phải con cậu.” Diệu Hoa nhìn tôi, đôi mắt cô ấy hiện vẻ bi thương, cô ấy đỡ thân thể đang loạng choạng của tôi rồi nhắc nhở.
Nghe thấy lời nói của Diệu Hoa, tôi như bị thứ gì kích thích vậy, tôi nhìn Diệu Hoa đầy hoảng hốt. “Bảo Nhi, mình biết cậu rất thích Bánh Gạo nhưng mà đứa bé này không phải con của cậu. Thằng bé là con của người khác, cho dù cậu có lưu luyến đến thế nào thì thằng bé cũng là con người khác. Hơn nữa, thằng bé là người thừa kế của tập đoàn Phú Quốc chứ không phải là một đứa bé bình thường.”
Lời nói của Diệu Hoa khiến tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng vậy, sao tôi lại quên rằng Bánh Gạo không phải là trẻ mồ côi mà là người thừa kế của tập đoàn Phú Quốc chứ.
Nếu Bánh Gạo là một đứa bé bị bỏ rơi, tôi còn có thể nuôi dưỡng thằng bé, nhưng bé không phải, thân phận của bé rất cao quý… “Diệu Hoa, mình… mình khó chịu lắm.”
Tôi ôm chầm lấy Diệu Hoa, không kìm được nước mắt. Tôi thật sự thực thích Bánh Gạo, thật sự rất rất thích Bánh Gạo, phải làm sao bây giờ đây? Tôi phát điên mất, tôi thật sự sẽ điên mất. “Bảo Nhi, cậu đừng như vậy, chỉ cần có duyên thì hai người sẽ còn gặp lại mà.” “Đúng, nhất định còn có thể gặp lại, nhất định thế.”
Tôi điều chỉnh lại chút cảm xúc của mình rồi kiên định đáp lại lời của Diệu Hoa. Nhất định tôi còn có thể gặp lại Bánh Gạo. Trong đầu tôi dường như lại vọng về tiếng Bánh Gạo đang khóc, hiện giờ Bánh Gạo thế nào rồi? “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là thi đấu. Bảo Nhi, cậu đừng quên cậu đã nói nhất định sẽ đạt được quán quân. Bảo Nhi, cậu phải tỉnh táo lên.”
Diệu Hoa nhìn tôi rồi nghiêm trang nói.
Phải, Diệu Hoa nói đúng, nhất định tôi phải tỉnh táo lên, hiện giờ không phải lúc để buồn bã và khổ sở. Bánh Gạo cũng ở thành phố này, dù có thế nào thì chúng tôi sẽ còn có cơ hội gặp lại. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất đối với tôi là phải thi đấu cho tốt, Nghĩ đến đây, tôi hit một hơi thật sâu rồi mạnh mẽ nắm chặt tay lại. “Mình biết rồi, mình sẽ cố gắng, mình tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu” “Đây mới Huỳnh Bảo Nhi mà mình biết. Đi thôi, chúng mình đi ăn cơm đã, ngày mai là có kết quả đấu loại rồi.” “Được.”
Bánh Gạo, sau này cô và con vẫn còn có thể gặp lại nhau đúng không?
Cánh môi tôi khẽ nhếch lên, nhìn vào khoảng không cách đó không xa, trong lòng tràn ngập chờ mong. …
Ngày hôm sau, tôi phấn chấn tinh thần chờ kết quả đấu loại. Xung quanh tôi đều là người tới dự thi, ai cũng lo lắng mà chú ý nhìn lên màn ảnh.
Người chủ trì tới rất nhanh, anh ta vừa tới thì lập tức công bố kết quả thi đấu.
Người được hạng đầu là nhà thiết kế của tập đoàn Phú Quốc người đứng hạng hai là nhà thiết kế của Lê Minh Quang, hạng ba. hạng bốn đều không phải tôi. Tôi hơi căng thẳng, nghĩ tới những lời Lê Minh Quang nói hôm đó, tôi không kìm được mà bắt đầu nóng nảy.
Chẳng lẽ, tôi thật sự không qua nổi đấu loại sao.
Lúc người chủ trì đọc tên người đứng thứ chín, rốt cuộc tôi cũng đã nghe thấy tên tôi, tôi không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm.