Chương 82
Nguyễn Mỹ nhìn tôi hồi lâu rồi bất thình lình nói với giọng buồn bã.
Tôi không quan tâm tới những gì cô ta nói, chỉ mân mê mấy lọn tóc dài: “Nếu như đây là mục đích hôm nay cô hẹn gặp tôi, vậy thì cô cũng nói xong rồi phải không? Bây giờ tôi đi được chưa?”
Nguyễn Mỹ nắm chặt nắm đấm, bất ngờ khuy gối quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi bị hành động của Nguyễn Mỹ khiến cho giật mình, đầu óc hơi choáng váng. “Nguyễn Mỹ, cô làm gì vậy?” Tôi nhìn Nguyễn Mỹ đang quỳ gối ngay trước mắt, trong giọng nói chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Cô ta lại bày trò gì nữa đây?
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Mỹ tái nhợt tiêu điều, cô ta nhìn tôi rồi nghẹn ngào nói: “Huỳnh Bảo Nhi, trước kia là do tôi không tốt, là tôi ghen tị với cô nên đã hãm hại cô, còn khiến cô mất đi đứa con của mình nữa, tất cả đều là lỗi của tôi. Nhưng mà… Thanh Vũ không hề nhúng tay vào những chuyện này, anh ấy chỉ… chỉ không muốn sự nghiệp của tôi bị những tội ác của chính mình hủy diệt nên mới giúp tôi che giấu tất cả. Tôi biết rằng bản thân mình có lỗi với cô nhiều lắm, xin cô hãy tha thứ những lỗi lầm xưa kia của tôi được không.” “Cô nghĩ rằng một câu xin lỗi là có thể đền mạng cho con tôi được sao?” Tôi giận tái mặt, nói một cách lạnh lùng.
Tôi không phải là thánh mẫu nên sẽ chẳng thể vì mấy lời Nguyễn Mỹ vừa nói mà tha thứ cho những gì cô ta đã gây ra. Hốc mắt Nguyễn Mỹ nhiễm đỏ dần, hai tay cô ta nắm chặt lại, đỉnh đầu cao quý giờ đây chỉ cúi gắm hèn mọn: “Tôi biết, tôi không có tư cách gì cả, tôi cũng không ảo vọng điều gì, tôi chỉ… chỉ muốn xin cô hãy giúp Thanh Vũ. Bây giờ Thanh Vũ thật sự rất cần số cổ phần cô đang nắm giữ, chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm nhìn Thanh Vũ phá sản sao?”
Tôi thu chặt nắm tay, ép chính mình phải trở nên ngoan độc. “Trần Thanh Vũ sẽ ra sao là chuyện của anh ta, không liên quan gì tới tôi cả.” “Cô thật sự… có thể nhẫn tâm như vậy sao? Huỳnh Bảo Nhi, rõ ràng ngày trước cô yêu Trần Thanh Vũ như thế cơ mà? Nếu không tại sao phải cướp anh ấy khỏi tay tôi.” “Cô cũng vừa nói rồi đó thôi, đấy chỉ là đã từng, còn bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy hai người đau khổ. Tôi cười lạnh một tiếng, nội tâm vụt lên một tia thỏa mãn lạ kỳ nhìn Nguyễn Mỹ.
Nguyễn Mỹ cảm thấy đau khổ ư? Nhưng có lẽ cô ta đã quên mất tôi cũng từng trải qua nỗi đau như vậy. “Vậy sao… chỉ muốn tôi đau khổ thôi sao?” Một thanh âm nặng trịch rơi xuống sau lưng khiến nụ cười của tôi trở nên cứng ngắc trong nháy mắt.
Tôi chậm rãi quay đầu lại, Trần Thanh Vũ đang từ tốn bước vào quán cà phê. Không biết anh đã đứng ở đó tự bao giờ, đôi mắt phượng nhìn tôi không một chút cảm tình. Tôi bị ánh mắt nặng nề của Trần Thanh Vũ khiến cho toàn thân không chịu nổi mà run khẽ.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, miệng lắp bắp: “Anh… sao anh lại…” “Sở dĩ em làm tất cả những điều đó chỉ để khiến tôi phải đau khổ thôi có phải không?” Trần Thanh Vũ đi tới, vẻ mặt đầy u ám.
Cả người tôi như cứng lại, một câu cũng nói không nên lời.
Nguyễn Mỹ ở bên cạnh nước mắt lưng tròng mà nói: “Thanh Vũ, em xin lỗi, là do em vô dụng. Nếu trước kia em không đối xử với Huỳnh Bảo Nhi như vậy thì có lẽ bây giờ cô ấy đã có thể trao lại số cổ phần cho anh rồi.” “Mỹ, đứng lên đi.” Trần Thanh Vũ bước tới trước mặt
Nguyễn Mỹ, thanh âm nặng như đá.
Nguyễn Mỹ lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự kiên định mà nhìn tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc thì phải thế nào cô mới chịu trao lại cổ phần cho Thanh Vũ? Tôi quỳ gối dập đầu van cô được không?”
Nguyễn Mỹ nói xong thì thật sự cúi đầu lạy tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ của Nguyễn Mỹ mà hai tay cuộn chặt, nói giọng lạnh lùng: “Nguyễn Mỹ, cô cứ diễn tiếp đi, cô nghĩ là cô như vậy thì tôi sẽ mắc mưu cô sao?”
Loại phụ nữ như Nguyễn Mỹ giỏi nhất chính là diễn kịch. Tôi chắc chắn không mắc bẫy đâu. “Đủ rồi.” Trần Thanh Vũ nhìn dáng vẻ của Nguyễn Mỹ như vậy thì bất ngờ quay sang gầm nhẹ lên với tôi.
Tôi bị thanh âm thô bạo của Trần Thanh Vũ khiến cho hoảng sợ, giật mình trợn tròn mắt nhìn anh.
Trần Thanh Vũ dùng sức nắm chặt nắm đấm, ném cho tôi một ánh nhìn lạnh như băng mà chế giễu: “Huỳnh Bảo Nhi, mục đích của em là như vậy phải không? Em muốn tôi đau khổ, vì vậy nên mới cố ý tiếp cận tôi, nói muốn trở thành tình nhân của tôi, em dùng cơ thể của chính mình làm vũ khí chỉ vì mục đích muốn tôi phải si mê thân thể em, có phải vậy không?” “Đúng vậy.” Tôi cố nén lại nỗi đau đang dâng lên trong lòng, nói một cách lạnh lùng. “Đó đúng là mục đích của tôi.” “Vậy thì… bản hợp đồng kia là em giao cho Lê Minh Quang đúng không?” Hai nắm đấm Trần Thanh Vũ cuộn chặt lại, hung ác nói.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, cũng chẳng muốn giấu thêm gì nữa. Nếu chuyện này đã trở nên như vậy thì cho dù tôi có cố giấu tới mức nào cũng trở nên vô dụng.
Tôi thản nhiên thừa nhận rằng chính tôi đã làm tất cả những chuyện trước đó, vừa nghe vậy thì Trần Thanh Vũ đột ngột ngẩng đầu, bật ra tiếng cười chói tai. “Hahaha… Huỳnh Bảo Nhi, em quả thật… vẫn là Huỳnh Bảo
Nhi… Haha.” “Thanh Vũ.” Nguyễn Mỹ lao dậy khỏi mặt đất, đỡ lấy thân hình lảo đảo của Trần Thanh Vũ. “Mỹ, chúng ta về nhà thôi.” Trần Thanh Vũ nhìn Nguyễn Mỹ đang đỡ lấy mình rồi dịu dàng nói.
Anh nói rằng: Mỹ, chúng ta về nhà thôi.
Tôi chợt cảm giác như có ai đó đang dùng sức mà bóp chặt lấy trái tim mình, đau như thắt lại.
Tôi cố gắng nắm chặt bàn tay, cắn môi nhìn Trần Thanh Vũ dắt tay Nguyễn Mỹ rời khỏi quán cà phê. Mà tôi thì chỉ còn lại một mình, chẳng hay biết bản thân mình đang cô đơn nhìn theo bóng hai người họ đi xa.
Phải mất một lúc lâu, tôi ngồi bệt dưới sàn nhà nhìn vào đôi bàn tay đang run rẩy rồi nở một nụ cười chua xót: “Huỳnh Bảo Nhi, chẳng phải là mày đã biết rõ sẽ có kết cục như này sao?”
Đã sớm biết sẽ như vậy rồi, không phải sao? Thế nhưng… tôi lại không tự kiềm chế được mà hy vọng xa vời.
Cuộc khủng hoảng của tập đoàn Trần Thăng ngày càng trở nên rối ren, cuối cùng cả tập đoàn rơi vào tất cả các nguy cơ đã dự đoán trước đó.
Số cổ phần trong tay tôi bỗng trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.
Hôm nay tôi không đi làm, thầm nghĩ phải ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, ai ngờ ngoài cửa lại có tiếng đập rầm rầm.
Tôi cứ tưởng Lê Minh Quang tới tìm mình nhưng vừa đi ra mở cửa thì một bàn tay đã vội vã giáng xuống. Tôi bắt được cánh tay của người tới, giận tím mặt nói: “Bà làm cái gì vậy?”
Đúng vậy, người hôm nay tới tìm tôi chính là Vương Lan, mẹ chồng cũ của tôi.
Vương Lan vẫn giống hệt như lúc trước, ánh mắt cay nghiệt và giận dữ nhìn tôi trừng trừng. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn cô giao số cổ phần mà cô đang giữ cho Thanh Vũ ngay lập tức.”
Giọng điệu như ra lệnh của Vương Lan khiến tôi nghe thấy cực kì ghê tởm.
Tôi vòng tay trước ngực mà nhìn Vương Lan, giọng lạnh lùng: “Tại sao tôi lại phải nghe theo mệnh lệnh của bà, cho hỏi bà là gì của tôi vậy?”
Vương Lan vốn đã quen với bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng không dám hé nửa lời của tôi lúc còn ở nhà của bọn họ nên bây giờ nhìn tôi dám ngang nhiên phản bác như vậy thì sắc mặt bà ta chợt tối lại vô cùng. “Huỳnh Bảo Nhi, cô dám nói với tôi bằng giọng điệu đấy hả?” “Tại sao không? Bà là ai chứ? Tôi là người hầu của nhà các người sao? Hay là nhân viên ở tập đoàn Trần Thăng các người? Chúng ta cũng ngang hàng nhau thôi, chẳng có gì liên quan đến nhau cả, vậy bà lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Còn nữa, đây là nhà của tôi, tôi có thể tố cáo bà tội xâm nhập bất hợp pháp bất cứ lúc nào đấy.” “Cô…” Có lẽ Hương Lan chưa bao giờ bị người nào đối xử như vậy nên khi bị tôi nói thế, khuôn mặt vốn dĩ đã vô cùng xấu xí lại càng trở nên khủng bố dữ tợn hơn.
Vương Lan dùng sức cuộn chặt nắm tay, cả khuôn mặt tối sầm xuống toan lao vào tấn công tôi, tôi lập tức đẩy mạnh bà ta ra rồi dứt khoát nói: “Vương Lan, bây giờ bà tốt nhất là đừng có chọc vào tôi, bằng không tôi sẽ không để bà yên đâu.”
Vương Lan nhìn dáng vẻ hung ác của tôi mà trong lòng có chút kinh hãi, vẫn cứng cổ ngửa mặt lên chửi tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, loại phụ nữ xấu xa này, cô dụ dỗ con trai tôi, bây giờ lại còn hại nó khiến cho công ty nó phá sản, cô chính là sao chổi của nhà chúng tôi.” “Tất cả đều do các người ép tôi thôi.” Tôi lạnh lùng nhìn Vương Lan một cái, lấy cây chổi để ở góc cửa ra rồi nói một cách chế nhạo: “Biến đi, nếu bà còn ở lì trong nhà tôi thì tôi cũng không ngại dùng chổi quét bà đi đâu.” “Cô..” Vương Lan tức đến toàn thân run rẩy, ngón tay đang chỉ về phía tôi run lên bần bật tựa như người mắc bệnh Parkinson.
Tôi không thèm nhìn bà ta nữa, giễu cợt nói: “Sao, có đi không? Không đi thì tôi thật sự sẽ cầm chổi quét bà ra đấy.” “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu giao cổ phần ra cho tôi?” Vương Lan giận tới tím tái mặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói. “Tôi sẽ không giao số cổ phần cho bất cứ kẻ nào của dòng họ nhà các người hết, tôi muốn tận mắt chứng kiến các người lụi bại, tôi muốn nhìn xem vị phu nhân sống an nhàn sung sướng như bà sẽ biến thành bộ dạng ra sao nếu không có tập đoàn Trần Thăng chống lưng? Thật sự là khiến người ta rất mong đợi đấy.”
Tôi nở một nụ cười mỉa mai, trào phúng nói với Vương Lan. “Cô..” Vương Lan bị lời nói của tôi làm cho tức đến phát điên, ánh mắt hung dữ trừng lớn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bị Vương Lan dùng ánh mắt hung ác khó hiểu ấy nhìn chằm chằm, tôi cũng chỉ cười khinh miệt. “Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ khốn kiếp, cô cứ chờ đấy đi. Người đang làm trời đang nhìn, đồ khốn nạn như cô chắc chắn sẽ gặp quả báo.”
Quả báo ấy à?
Tôi nhếch miệng cười khẩy nhìn bóng Vương Lang đi khuất rồi ném cái chổi trong tay xuống đất.
Nếu quả báo là có thật, vậy tại sao Nguyễn Mỹ vẫn có thể sống nhởn nhơ như thế?
Quả báo gì đó, trước giờ tôi luôn không tin, cũng sẽ không bao giờ tin.
Ba giờ chiều, tôi vừa chợp mắt nghỉ trưa, khi tỉnh lại đã nhận được điện thoại của một vị luật sư, vị này hình như trước đây là luật sư của ông nội của Trần Thanh Vũ. “Luật sư Hoàng tìm tôi sao? Có chuyện gì không?” Tôi rũ mắt nhìn luật sư Hoàng ngồi ở đối diện.
Luật sư Hoàng là một thanh niên với đường nét khuôn mặt khá cân đối, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.