Chương 536
Một chiếc xe tải lao về phía Kiều Nhã Linh với một vận tốc nhanh không tưởng. Kiều Nhã Linh chết lặng nhìn chiếc xe lao về phía mình, chân cô cứng đờ không nhúc nhích.
“Kiều Kiều!”
Tiếng hét như muốn xuyên thủng bầu trời, mang theo sự kinh hoàng và sợ hãi. Ánh sáng chói lóa, Kiều Nhã Linh không nhìn được gì nữa.
Nhưng cô vẫn cảm nhận được một vòng tay ôm siết lấy mình, kéo cô ra khỏi vực thảm tăm tối. Kiều Nhã Linh ngã vào lồng ngực rộng lớn của một người, cả hai ngã vật xuống đường, hôn mê bất tỉnh.
Bệnh viện thành phố.
Khi Kiều Nhã Linh tỉnh lại, bên ngoài là một màn đêm. Cô cựa quậy cơ thể đau nhức, ngơ ngác nhìn xung quanh. Người đầu tiên mà cô nhìn thấy, chính là Kiến Quốc. Kiến Quốc thấy cô tỉnh lại, nhanh chóng tiến tới đỡ cô dậy, vui mừng nói: “Gô Kiều, cô đã tỉnh rồi”
Kiều Nhã Linh ôm đầu, phải mất một lúc lâu sau cô mới nhớ những chuyện đã xảy ra. Cô phát hiện ra kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống của cô với Tiểu Kiệt, sau đó cô vô cùng xúc động chạy đi tìm Hoàng Tuấn Khải. Trong lúc cô sang đường có một chiếc xe tải điên cuồng lao về phía cô, những chuyện sau đó, cô không còn nhớ gì nữa.
Kiến Quốc nói: “Cô Kiều, cô suýt bị xe tải đâm, đầu cô bị va đập xuống đất, nên cô đã bất tỉnh”
Kiều Nhã Linh nén đau hỏi: “Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi”
Kiến Quốc đáp: “Bốn ngày rồi”
Kiều Nhã Linh không khỏi kinh ngạc, không ngờ cô đã bất tỉnh lâu đến như vậy. Kiều Nhã Linh có chút khó hiểu nhìn Kiến Quốc: “Nhưng sao anh lại ở đây?”
Gương mặt Kiến Quốc thoáng chốc đã trầm hẳn xuống. Kiều Nhã Linh đột nhiên hiểu ra chuyện gì, tay cô siết chặt góc chăn, cô run run nói: “Người cứu tôi, là Hoàng Tuấn Khải sao?”
Kiến Quốc chậm rãi gật đầu, Kiều Nhã Linh gần như chết lặng. Cô nhớ lại thanh âm đầy sợ hãi vang lên trước lúc cô mất đi ý thức, đó là giọng nói của Hoàng Tuấn Khải. Anh đã cứu cô, vậy bây giờ anh đang ở đâu?
Kiều Nhã Linh hoang mang hỏi: “Vậy Hoàng Tuấn Khải, anh ấy sao rồi?”
Kiến Quốc cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Chủ tịch vì che chắn cho cô nên đã bị thương rất nặng, sườn phải của anh ấy va đập vào đầu xe tải. Anh ấy bị gấy xương sườn, lá lách bị thủng, mặc dù ca phầu thuật đã thành công nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại”
Kiều Nhã Linh như thể bị tước đoạt đi linh hồn, cô bàng hoàng nhìn Kiến Quốc không nói thành lời. Mặc cho cơ thể đau buốt như bị xé toạc, mặc những mũi kim và dây dợ đang cảm trên người mình, Kiều Nhã Linh lảo đảo bước xuống giường, lao ra khỏi phòng bệnh. Kiến Quốc hoảng hốt ngăn cô lại: “Cô Kiêu, cô muốn đi đâu?”
Gương mặt Kiều Nhã Linh tái mét, Kiến Quốc chưa bao giờ thấy cô sợ hãi đến như vậy. Vì bị tai nạn bất tỉnh mấy ngày nên trông cô rất ốm yếu, bây giờ cô lại càng thêm tuyệt vọng khổ sở. Kiều Nhã Linh run rẩy nói: “Tôi phải đến gặp anh ấy”
Cô phải đến gặp tình yêu của cô, người đã yêu cô bằng cả sinh mệnh.
Hoàng Tuấn Khải được đưa trong phòng chăm sóc đặc biệt. Kiều Nhã Linh đứng ở bên ngoài, nhìn thấy anh đang nằm trên giường, mũi gắn ống thở, trên người gắn đầy dây dợ.
Đôi mắt Kiều Nhã Linh phủ một làn nước, cô che miệng, nghẹn ngào không nói thành lời. Người đàn ông kiêu ngạo và bá đạo bây giờ nằm im một chỗ, vết thương chồng vết thương, không rõ sống chết ra sao.
Kiều Nhã Linh nhìn anh mà không kìm được nước mắt. Cô đẩy cửa bước vào, tiến về phía anh.