Chương 533
Hoàng Tuấn Khải đưa Kiều Nhã Linh ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại hai người. Kiều Nhã Linh bối rối rút tay lại, Hoàng Tuấn Khải nhìn cô không rời mắt. Kiều Nhã Linh không dám ngẩng đầu lên, cô không ngờ Hoàng Tuấn Khải lại xuất hiện ở đây.
Hoàng Tuấn Khải lên tiếng trước: “Em không cần phải gặp ông ta làm gì, hạng người như ông ta không còn biết đúng sai là gì nữa rì Kiều Nhã Linh cắn môi: “Tôi xin lỗi vì đã tự ý đến gặp ba anh mà không nói cho anh, tôi chỉ là..”
Kiều Nhã Linh nói đến đây thì không thốt ra được lời nào nữa. Bởi chính cô cũng không biết, tại sao mình lại hành động một cách hoang đường như vậy. Cô cố gắng bảo vệ Hoàng Tuấn Khải trước sự công kích của Hoàng Thiên Hựu. Cô đứng về phía anh mặc cho ông ta có buông lời miệt thị về hai người họ như thế nào. Cô bất chấp vì anh như vậy, anh… sẽ hiểu thế nào đây?
Hoàng Tuấn Khải dịu dàng nói: “Cảm ơn em”
Kiều Nhã Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn gương mặt đầy sự cảm kích và dịu dàng của Hoàng Tuấn Khải. Không đợi Kiều Nhã Linh trả lời, Hoàng Tuấn Khải đã nói: “Cám ơn em vì đã lên tiếng bảo vệ anh, cảm ơn em vì đã nghĩ cho anh. Cảm ơn em, vì đã tới đây.”
Hoàng Tuấn Khải rất ít khi chủ động cảm ơn người khác, anh không bao giờ để bản thân mang ơn ai cả. Thế nhưng hôm nay, anh lại dùng sự chân thành, nói lời cảm ơn với Kiều Nhã Linh. Kiều Nhã Linh thoáng chốc không biết nói gì, ngẩn người nhìn anh.
Hoàng Tuấn Khải mỉm cười, anh nói tiếp: “Anh không muốn em tới gặp ông ta, bởi giữa anh và ông ta không còn quan hệ gì nữa, ông ta đã không còn là bố của anh. Nhưng anh vẫn rất vui khi em chủ động gặp Hoàng Thiên Hựu. Bởi như vậy anh có thể hiểu, em vẫn còn quan tâm đến anh”
Thực ra khi Hoàng Thiên Hựu và Kiều Nhã Linh đang nói chuyện, Hoàng Tuấn Khải đã tỉnh rồi. Anh đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, Kiều Nhã Linh thay vì nói cho anh chuyện gặp mặt lại chủ động đến gặp Hoàng Thiên Hựu khiến anh vô cùng bất ngờ.
Anh bí mật đi theo cô đến đây, anh ngồi bên ngoài, lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại của họ. Những lời nói mang theo sự coi thường khinh bỉ của Hoàng Thiên Hựu không làm anh tức giận, ngược lại, trái tim anh cảm thấy rất đỗi dịu dàng trước sự bảo vệ của cô.
Thái độ trước đó của Kiều Nhã Linh khiến anh nghĩ rằng mình đã không còn cơ hội, cô không còn quan tâm đến anh nữa. Thế nhưng hôm nay, từng câu từng chữ của cô cất lên đều bởi vì anh, khiến trái tim anh mềm mại đến tan chảy. Anh vô cùng cảm động, cũng rất hạnh phúc.
Người con gái anh yêu, thì ra vẫn còn quan tâm đến anh.
Kiều Nhã Linh lúng túng nói: “Tôi… tôi chỉ là cảm thấy bất bình mà thôi Lời nói dối lộ liễu của Kiều Nhã Linh chẳng thể khiến Hoàng Tuấn Khải tin nổi. Anh cười rạng rỡ hơn, bỗng chốc tiến lại ôm cô vào lòng.
Cơ thể cô lập tức được bao bọc trong vòng tay ấm nóng của anh.
Hoàng Tuấn Khải ôm siết lấy cô, anh thầm thì: “Kiều Kiều, cảm ơn em”
Kiều Nhã Linh không đẩy anh ra, nơi sâu thảm nhất trong trái tim cô không ngừng run rẩy. Sự ấm áp của anh, mùi hương của anh, tất cả đều khiến cô bồi hồi. Kiều Nhã Linh rất muốn tỏ ra là mình không còn quan tâm đến anh nữa, nhưng cô không làm được.
Sự che giấu vụng về của cô đã bị anh phát hiện, giống như kẻ bị lột trần trước ánh sáng, Kiều Nhã Linh vô cùng bối rối. Kiều Nhã Linh muốn đẩy Hoàng Tuấn Khải ra, nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn.
Hoàng Tuấn Khải nói: “Kiều Kiều thừa nhận đi, em vẫn còn quan tâm đến anh, phải không?”
Mí mắt Kiều Nhã Linh khẽ run rẩy, tâm tình như sóng nước dập dềnh chao đảo, vô cùng hỗn loạn. Dù cô có cố phủ nhận như thế nào cũng không thể che dấu được việc Hoàng Tuấn Khải vẫn chiếm được vị trí quan trọng trong trái tim cô.
Khi nghe người khác sỉ nhục anh, coi thường anh, cô vô cùng tức giận, cô không thể chịu đựng được nên đã ra mặt bảo vệ anh. Điều cô không ngờ đến nhất là tất cả những chuyện đó đều đã bị anh chứng kiến.
Kiều Nhã Linh bối rối lảng tránh: “Tôi không có, anh nhầm rồi”
Hoàng Tuấn Khải vẫn không từ bỏ, anh nói: “Nếu em không còn yêu anh, tại sao em còn bênh vực anh, tại sao em lại cảm thấy phẫn nộ khi có người sỉ nhục anh? Nếu em không còn yêu anh, việc gì em phải bận lòng? Kiều Kiều, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh, chỉ là em không chịu thừa nhận mà thôi.”
Kiều Nhã Linh gần như hét lên: “Không phải!”