Chương 526
Người phụ nữ kia mím môi, không nói lời nào nữa mà vội vã rời đi.
Hoàng Tuấn Khải lại tiếp tục chìm đắm trong men rượu. Anh không biết mình đã uống bao nhiêu, anh chỉ cảm thấy đầu óc mình chếch choáng, cổ họng nóng như lửa đốt, tâm trí mê man. Hoàng Tuấn Khải lấy điện thoại ra, vô thức gọi cho Kiều Nhã Linh.
Kiều Nhã Linh đang đọc sách thì nhận được cuộc gọi của Hoàng Tuấn Khải. Cô chần chừ một lúc thì bắt máy: “Alo?”
Đáp lại cô là một giọng nói khản đặc: “Kiều Kiều..”
Kiều Nhã Linh cau mày: “Anh làm sao thế?”
Hoàng Tuấn Khải không trả lời, chỉ liên tục lẩm bẩm: “Kiều Kiều, Kiều Kiều..”
Kiều Nhã Linh cắn môi, cô ngập ngừng hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Hoàng Tuấn Khải dường như đã say đến mức không còn nhận thức được gì nữa. Anh chỉ gọi tên cô, giống như tiếng nỉ non, mang theo sự buồn bã đến thê lương. Mí mắt Kiều Nhã Linh run lên, cô lại nhìn được một bộ mặt khác của Hoàng Tuấn Khải. Không biết có điều gì đã khiến anh buồn đến thế, Kiều Nhã Linh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Hoàng Tuấn Khải nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, em có thể đến đây với anh được không? Anh muốn gặp em, muốn nhìn thấy em, muốn ôm em..”
Kiều Nhã Linh im lặng rất lâu, giọng nói mệt mỏi và đau thương của anh đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim cô. Cô muốn ôm người đàn ông yếu đuối này vào lòng, an ủi, vỗ về anh. Thế nhưng lý trí của cô lại nhanh chóng ngăn cản những dòng suy nghĩ đó. Cô không thể đến bên anh, mãi mãi không thể.
Kiều Nhã Linh nói: “Anh say rồi, hãy về đi.”
Hoàng Tuấn Khải nằm gục trên bàn, anh áp chặt điện thoại vào tai mình. Thanh âm của anh đứt quãng: “Kiều Kiều, em không thể ở bên anh được sao? Trái tim anh… rất đau. Anh không thở nổi, anh không hiểu tại sao nữa. Giá như có em ở đây thì tốt, Kiều Kiều, xin em… hãy chấp nhận anh”
Kiều Nhã Linh chưa bao giờ thấy một Hoàng Tuấn Khải hèn mọn cầu xin một người như thế này. Trái tim cô đau quặn, sống mũi cô cay cay.
Nếu như lời nói này được anh thổ lộ từ ba năm trước, có lẽ cô đã không do dự mà chạy đến bên anh. Nhưng bây giờ, có quá nhiều thứ ngăn cản bọn họ ở bên nhau
. Hoàng Tuấn Khải còn có một gia đình, một trọng trách cần gánh vác. Bọn họ không thể nghe theo con tim, mà phải làm theo lý trí.
Kiều Nhã Linh nói: “Hoàng Tuấn Khải, tôi không thể, chúng ta không thể. Anh đã đính hôn và có một người con trai, anh có hiểu điều đó là gì không? Anh không thể rũ bỏ trách nghiệm của bản thân được. Anh hãy sống cuộc sống của mình, chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa, như vậy chỉ làm khổ cả hai mà thôi. Anh hãy tỉnh táo lại đi, tôi cúp máy đây”
Kiều Nhã Linh không do dự ngắt máy, Hoàng Tuấn Khải mê man nhìn điện thoại, gục đầu xuống bàn. Anh vò loạn tóc mình, cổ họng anh phát ra những âm thanh đè nén vô cùng đau đớn. Người anh yêu nhất cũng ruồng bỏ anh. Anh là một kẻ đáng thương không nhận được tình yêu của bất cứ ai.
Anh chính là một kẻ thảm hại như vậy.
Sau khi cúp máy, Kiều Nhã Linh lại cảm thấy không yên tâm khi để mặc Hoàng Tuấn Khải ở đó. Kiều Nhã Linh đành gọi điện cho Kiến Quốc, bất đắc dĩ nói: “Hoàng Tuấn Khải đang uống say, anh hãy đưa anh ấy về đi”
Kiến Quốc không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Hôm nay, chủ tịch đã gặp chuyện không vui, vậy nên tâm trạng rất †ồi tệ. Anh ấy đã rời khỏi công ty với một vết thương đang chảy máu ở bàn tay, cứ như thế đến bar uống không biết bao nhiêu là rượu. Chủ tịch đã từng bị xuất huyết dạ dày vì uống rượu vô độ, vì vậy mà anh ấy hiếm khi uống đồ có cồn nữa. Nhưng mà hôm nay, chủ tịch quả thực rất buồn, anh ấy cần một người ở bên”
Kiều Nhã Linh cắn môi, mặc dù vô cùng đau lòng, nhưng cô vẫn tỏ ra lạnh lùng nói: “Anh nói những chuyện đó với tôi để làm gì?”