Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 525


Chương 525

 

Mây đen cuồn cuộn kéo đến trong mắt Hoàng Tuấn Khải, anh gắn giọng: “Mẹ tôi cũng chỉ là một món trang sức đối với ông thôi sao?”

 

Hoàng Thiên Hựu ái ngại nhìn Hoàng Tuấn Khải, ông ta bối rối nói: “Tuấn Khải à, con đừng quan trọng hóa vấn đề lên như vậy. Chúng ta đều là đàn ông, con phải hiểu chứ”

 

Hoàng Tuấn Khải thô bạo hất đổ cốc nước lên người Hoàng Thiên Hựu. Chiếc cốc vỡ tan dưới đất, những mảnh vỡ găm cả lên tay anh.

 

Hoàng Thiên Hựu không ngờ Hoàng Tuấn Khải lại có hành động hung hăng với mình như vậy. Ông ta hoảng sợ lùi về sau, lắp bắp nói: “Con… con đang làm cái gì thế? Ba là ba của con đấy, dù con có ghét ba, cũng không được làm vậy!”

 

Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn ông ta, sự điên cưồng và thù hận trong mắt anh khiến Hoàng Thiên Hựu trở nên sợ hãi. Thanh âm của anh lạnh lẽo tột cùng:”Cút!”

 

Hoàng Thiên Hựu bị dọa sợ xanh mặt, không dám chần chừ một giây nào, vội vã rời đi.

 

Hoàng Thiên Hựu đi rồi, Hoàng Tuấn Khải một mình ngồi trong văn phòng. Vừa rồi vì dùng sức quá mạnh mà mảnh vỡ của cốc đã găm vào lòng bàn tay anh. Máu chảy không ngừng, nhỏ giọt dưới sàn nhà. Hoàng Tuấn Khải tựa như không hề cảm thấy đau đớn, anh ngồi yên bất động, cả cơ thể cứng ngắc như một pho tượng. Những lời nói vừa rồi của Hoàng Thiên Hựu vẫn còn văng vắng bên tai anh. Hoàng Tuấn Khải nhắm mắt lại, gương mặt cực kỳ khổ sở. Nếu ông ta rời đi muộn một chút nữa thôi, anh không biết mình sẽ làm gì ông ta nữa.

 

“Chủ tịch, anh bị sao thế?” – Tiếng hét thất thanh của Kiến Quốc.

 

vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch trong căn phòng.

 

Kiến Quốc vừa bước vào thì nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Hoàng Tuấn Khải ngồi bần thần trên ghế với một vũng máu dưới đất.

 

Kiến Quốc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ta biết chỉ cần Hoàng Thiên Hựu xuất hiện, Hoàng Tuấn Khải sẽ không giữ được bình tĩnh. Kiến Quốc xanh mặt tiến lại gần, lo lắng nói: “Chủ tịch, để tôi băng bó vết thương cho anh”

 

Lúc này Hoàng Tuấn Khải mới cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình. Máu đã ngừng chảy, đọng lại thành một vệt đỏ ghê rợn trong lòng bàn tay. Hoàng Tuấn Khải nhếch miệng nói: “Không cần”

 

Kiến Quốc nói: “Nhưng vết thương…

 

Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, ngắt lời Kiến Quốc: “Cậu lo chuyện của mình đi”

 

Hoàng Tuấn Khải cứ thế bước ra ngoài, Kiến Quốc lo lắng nhìn theo bóng lưng anh, thở dài.

 

Hoàng Tuấn Khải đến quán bar của Tống Thiệu Ngôn, thế nhưng anh ta không có ở đó. Hoàng Tuấn Khải cũng không để tâm, anh gọi rất nhiều rượu nặng, một mình uống hết chai này đến chai khác. Chất lỏng cay xè chảy vào cuống họng khiến nỗi chua xót trong lòng anh dường như nguôi ngoai hơn một chút.

 

Đã rất lâu rồi, anh mới có cảm giác đau đớn nghẹn lòng như vậy. Hoàng Thiên Hựu đã khơi dậy vết thương của quá khứ, chúng như con đê bị vỡ đập, nước chảy ào ạt vào đất liền, phá hủy những nơi nó đi qua.

 

Bóng lưng trầm mặc và dáng vẻ mê người khi uống rượu của Hoàng Tuấn Khải đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của các cô gái có mặt trong quán bar.

 

Có người vô cùng mạnh dạn bước tới, chủ động bắt chuyện với anh: “Chào anh, có vẻ như anh đang có tâm sự, anh không phiền nếu em ngồi bên cạnh chứ?”

 

Hoàng Tuấn Khải lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt vô cảm. Người phụ nữ trước mặt có thân hình vô cùng nóng bỏng cùng với gương mặt xinh đẹp gợi tình. Cô ta rất tự tin với bản thân, nở nụ cười quyến rũ với Hoàng Tuấn Khải. Không có một người đàn ông nào từ chối lời mời gọi đầy cám dỗ này, trừ khi kẻ đó không phải là đàn ông.

 

Người phụ nữ kia mỉm cười yêu kiều, bàn tay mềm mại như rắn của cô ta trườn đến lồng ngực Hoàng Tuấn Khải, dịu dàng vuốt ve: “Để em giúp anh xua tan nỗi buồn nhé?”

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.