Chương 493
Kiều Nhã Linh quay người muốn đi vào nhà, thế nhưng lại bị Tuyết Phi giữ tay lại. Kiều Nhã Linh cau mày nhìn cô ta, khó chịu nói: “Cô muốn làm gì?”
Tuyết Phi cười đon đả: “Sao mà lạnh lùng thế, bạn cũ gặp lại nhau, hàn huyên đôi ba câu không được à?”
Kiều Nhã Linh nhếch miệng cười nhạt, hất tay Tuyết Phi ra: “Cô muốn nói gì thì nói luôn đi, đừng có diễn kịch nữa”
Nụ cười giả tạo và thái độ khiêu khích của Tuyết Phi khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy khó chịu. Kiều Nhã Linh cứ nghĩ mình sẽ không phải gặp lại những người mà mình chán ghét nữa, nhưng đến tận đây rồi vẫn va phải Tuyết Phi. Tuyết Phi khoanh tay lại, liếc nhìn Kiều Nhã Linh từ đầu đến chân bằng ánh mắt dò xét, sau đó nói: “Lâu rồi không gặp, xem ra cô vẫn sống rất tốt nhỉ?”
Kiều Nhã Linh thờ ơ nói: “Cám ơn đã quan tâm, không phải nhìn thấy cô lởn vởn xung quanh, nên không khí cũng trong sạch hơn hẳn”
“Cô..” ~ Tuyết Phi trừng mắt nhìn Kiều Nhã Linh, cô ta cố gắng nuốt cục tức vào bụng, hất mặt kiêu ngạo nói – “Tôi không chấp hạng người như cô làm gì, giờ cô cũng chẳng đáng để tôi bận tâm”
Kiều Nhã Linh lạnh lùng nói: “Thế thì cô còn đến đây khua môi múa mép làm gì?”
Tuyết Phi mím môi, sau đó lập tức nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tình cờ gặp cô, nên tôi muốn nói với cô một chuyện. Chị gái tôi và anh Tuấn Khải sắp kết hôn, tôi đoán cô cũng biết rồi nhỉ? Chẳng mấy chốc thì họ sẽ là vợ chồng, sống với nhau đến đầu bạc răng long” – Tuyết Phi nhìn Kiều Nhã Linh bằng ánh mắt giễu cợt – “Chắc khi biết tin này, cô đã tức đến phát điên cũng nên. Ha ha, cũng phải thôi, tốn bao.
nhiêu công sức cũng không thể phá vỡ tình cảm của họ, ngược lại còn khiến bản thân trở nên thê thảm hơn. Nhã Linh à, tôi cảm thấy đau buồn thay cho cô đấy”
Tuyết Phi cười không khép được miệng, sự vui sướng và đắc ý của cô ta hiện rõ mồn một trên gương mặt. Kiều Nhã Linh âm thầm siết tay lại, cô nhếch miệng nói: “Thì ra cô đến chỉ để nói những lời này sao?”
Tuyết Phi thôi cười, chăm chú nhìn Kiều Nhã Linh, cảm thấy khá bất ngờ trước phản ứng bình thản của cô. Tuyết Phi nhíu mày suy tư, sau đó như hiểu ra điều gì, cô ta cười nói: “Chao ôi, cô không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy đâu. Tôi có thể hiểu bây giờ cô đang rất đau lòng và tuyệt vọng. Có lẽ cô đang ghen tức với chị tôi lắm, làm sao bây giờ, người đàn ông mà cô thèm khát bấy lâu nay đã thuộc về người khác mất rồi”
Tuyết Phi ra vẻ đau lòng, thương cảm nhìn Kiều Nhã Linh. Nhưng rồi sau khi nói xong, cô ta liền phá ra cười, bộ dạng vô cùng hả hê. Kiều Nhã Linh cảm thấy Tuyết Phi vô cùng chướng mắt, hận không thể đuổi cô ta đi ngay lập tức.
Kiều Nhã Linh mỉa mai nói: “Nếu mục đích của cô đến đây là để chọc tức tôi, mong chờ nhìn thấy tôi trở nên suy sụp khốn khổ, vậy thì rất tiếc đã khiến cô thất vọng rồi. Hoàng Tuấn Khải kết hôn với ai tôi cũng chẳng quan tâm, cô ra vẻ đắc ý với tôi chỉ khiến cô càng trở nên thảm hại hơn mà thôi. Bây giờ tôi đang sống rất tốt, tôi chẳng muốn dính dáng gì đến các người hết, làm ơn đừng có xuất hiện ở đây làm bẩn mắt tôi”
Tuyết Phi tức đến đỏ mắt, cô ta hừ một tiếng: “Cô không phải giả vờ, tôi biết thừa là cô đang tức chết đi được”
Kiều Nhã Linh thấp giọng cười một tiếng: “Cô nghĩ ai cũng đáng thương như cô sao? Xin lỗi, bây giờ cô không thể dùng Hoàng Tuấn Khải đả kích tôi được đâu. Dù anh ta có kết hôn với ai, xảy ra chuyện gì, thậm chí là chết, tôi cũng không quan tâm! Tôi mới là người phải đau lòng thay cho cô đấy, người cô thích lấy chị gái cô rồi, cố mà nghĩ cách mồi chài anh rể mình đi”
“Cô…”
Tuyết Phi tức nghẹn lời, trừng mắt với Kiều Nhã Linh. Cô ta rất kinh ngạc khi Kiều Nhã Linh lại bình thản tuyên bố với cô ta, dù Hoàng Tuấn Khải có chết cũng không ảnh hưởng đến cô.
Tuyết Phi không ngờ Kiều Nhã Linh lại hoàn toàn dửng dưng như vậy, chẳng nhẽ cô thực sự không còn thích Hoàng Tuấn Khải nữa hay sao? Tuyết Phi nhất thời không nói được lời nào, ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Nhã Linh.