Chương 486
Còn Vũ Thế Phong thì lượn đi lượn lại trước bàn làm việc của cô. Kiều Nhã Linh không tập chung làm việc nổi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Vũ, hôm nay anh không có việc gì làm sao?”
Vũ Thế Phong cười cười nhìn Kiều Nhã Linh, nhàn nhã nói: “Thư ký Kiều, em không thấy tôi đang rất bận à?”
Kiều Nhã Linh trừng mắt: “Tổng giám đốc đang bận biểu diễn thời trang ư? Anh đang làm phiền tôi làm việc đó!”
Vũ Thế Phong chống tay lên bàn làm việc của Kiều Nhã Linh, ngả ngớn nói: “Thì em cứ làm việc của mình đi, anh cũng đang bận rộn lắm đây”
Kiều Nhã Linh lườm Vũ Thế Phong cháy mặt: “Anh thì bận gì?”
Vũ Thế Phong cười như gió xuân, phong tình nói: “Anh ngắm em”
Kiều Nhã Linh vừa tức vừa buồn cười, hai người bắt đầu cãi lộn chí chóe, bầu không khí vô cùng vui vẻ. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hai người dừng nói chuyện, đồng thời nhìn về phía cửa.
Người trợ lý bước vào, đưa một tấm thiệp cho Vũ Thế Phong, nói: “Tổng giám đốc, có người gửi thiệp cưới đến cho anh”
Tấm thiệp có màu trắng và hồng, vừa đơn giản lại vừa sang trọng.
sắc mặt như đóng băng, không chút biểu cảm.
Vũ Thế Phong ái ngại liếc nhìn Kiều Nhã Linh, anh ta cho rằng sẽ thấy vẻ bi thương và tuyệt vọng trong ánh mắt cô. Nhưng không, ngoài vẻ lãnh đạm ra, Kiều Nhã Linh không thể hiện bất cứ điều gì.
Vũ Thế Phong ngập ngừng hỏi: “Em không sao chứ?”
Kiều Nhã Linh bình tĩnh gấp tấm thiệp lại, trả cho Vũ Thế Phong, cô thờ ơ nói: “Có gì đâu, đây là chuyện sớm muộn thôi mà. Giờ tôi và Hoàng Tuất ¡ đã cắt đứt quan hệ rồi, những chuyện này vốn chẳng liên quan đến Vũ Thế Phong trầm mặc nhìn Kiều Nhã Linh, anh ta không thể đọc ra được gì từ vẻ mặt cô. Cô rất ung dung, hờ hững, như thể chẳng quan tâm đến những gì vừa đọc được. Vũ Thế Phong không biết nên vui hay nên buồn trước phản ứng này của cô. Sự bình tĩnh của Kiều Nhã Linh khiến anh ta cơ hồ cảm thấy khó chịu bứt rứt. Như thể cô đang giấu nhẹm cảm xúc trong lòng lại, đè ép nó xuống nơi sâu thẳm trong con tim.
Càng đau lòng, con người ta lại càng trở nên bình thản.
Kiều Nhã Linh thấy Vũ Thế Phong nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, cô bật cười nói: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy, anh sợ tôi đau lòng à? Tôi đã nói rồi, bây giờ Hoàng Tuấn Khải và Tuyết Loan không còn liên quan gì đến tôi nữa. Tôi thực sự không để tâm đến họ đâu. Không phải anh đã nói rồi sao, quá khứ rồi cũng phải để lại phía sau. Bây giờ tôi đã buông bỏ hết tất cả rồi, tôi không hề cảm thấy đau xót hay buồn bã khi biết tin họ sắp kết hôn”
Kiều Nhã Linh nhún vai nói, nhìn cô rất thoải mái và tự nhiên, không hề có chút giả tạo hay khiên cưỡng nào cả. Vũ Thế Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, anh ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Ừ, em quên được là tốt rồi”
Kiều Nhã Linh nói: “Thôi, tôi đi làm việc đây”