Tổng Tài Bá Đạo Yêu Em Đến Thiên Trường Địa Cửu

Chương 128


Chương 128

Anh ngả người trên ghế salon, sắc mặt ưu tư. Anh mở điện thoại, nhìn vào số của Kiều Nhã Linh. Hoàng Tuấn Khải bực mình ném điện thoại, đưa tay lên vuốt mặt.

 

Thằng nhóc Tiểu Kiệt này, sau khi về nhà anh phải đánh cho nó một trận mới được. Chưa xin phép ai đã tự tiện đi ra ngoài, lại còn cứ thế đi theo một người không quen biết, mà người ấy, lại là Kiều Nhã Linh.

 

“Chủ tịch?” – Kiến Quốc lại hỏi.

 

Bây giờ Tiểu Kiệt ở với Kiều Nhã Linh đương nhiên không có nguy hiểm gì nữa, nhưng anh phải đưa thằng bé về, sau đó dạy cho nó một bài học.

 

Hoàng Tuấn Khải với lấy chiếc điện thoại, ấn số của Kiều Nhã Linh Ở bên kia, vì quyết định sẽ cho Tiểu Kiệt ở nhà mình qua đêm, vậy nên Kiều Nhã Linh đưa cậu nhóc đi ăn một bữa tử tế. Kiều Nhã Linh dắt Tiểu Kiệt vào một quán ăn bình dân nhưng khá nổi tiếng ở Hà Nội.

 

Tiểu Kiệt từ trước đến giờ toàn đến nhà hàng Tây dùng bữa, đây là lân đầu tiên cậu nhóc bước vào một quán ăn trông có vẻ rất giản dị này.

 

Kiều Nhã Linh gọi hai bát phở bò, đồ ăn rất nhanh được mang tới. Kiều Nhã Linh ân cần nói với Tiểu Kiệt: “Thổi rồi hãng ăn nhé, cẩn thận kẻo bỏng”

 

Tiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ”

 

Tiểu Kiệt nhìn chăm chằm bát phở trước mặt, có chút phân vân, nhưng mùi hương thơm lừng của nó khiến bụng cậu nhóc réo to. Kiều Nhã Linh ăn rất ngon lành, phở Hà Nội là món ăn yêu thích của cô, tuần nào cô với An Kỳ cũng phải đi ăn một lần.

 

Từ sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, Kiều Nhã Linh mới có cơ hội biết đến những món ăn bình dân nhưng lại vô cùng ngon miệng ở đây.

 

Mỗi khi đi xa, điều khiến nhiều người nhung nhớ chính là những món ăn đậm vị của Hà thành. Thấy Tiểu Kiệt vẫn còn ngẩn ngơ, Kiều Nhã Linh khó hiểu hỏi: “Sao thế, em không thích à?”

 

Tiểu Kiệt lắc đầu: “Không ạ, chả là em chưa ăn món này bao giờ, nên thấy hơi lạ”

 

Kiều Nhã Linh ngạc nhiên: “Em chưa ăn phở bao giờ sao?”

 

Tiểu Kiệt chớp mắt: “Vâng, ở nhà em chỉ ăn bít tết, tôm hùm, trứng cá tầm… thôi ạ”

 

Kiều Nhã Linh: “..”

 

Giờ cô mới biết, thì ra gia đình ba mẹ nuôi của Tiểu Kiệt cũng rất khá giả. Vậy là thằng bé sống không hề thiếu thốn vật chất, chỉ là thường xuyên bị ba đánh mắng, đối xử thậm tệ.

 

Thay vì một cuộc sống giàu sang, có lẽ Tiểu Kiểu mơ ước một gia đình đầy đủ tình yêu thương hơn. Kiều Nhã Linh vuốt tóc Tiểu Kiệt, nhẹ giọng nói: “Đây là món ăn nổi tiếng của Hà Nội đấy, em ăn thử xem”

 

Tiểu Kiệt mới về Việt Nam không lâu, còn rất nhiều món ăn cậu chưa được nếm qua. Tiểu Kiệt hiếu kì múc một ít nước dùng húp thử, đôi mắt lập tức sáng lên: “Ngon quái”

 

Thằng bé bắt đầu ăn, miệng suýt xoa không ngừng. Kiều Nhã Linh nhìn thằng bé lắc đầu cười, chân Tiểu Kiệt đung đưa dưới gầm bàn, bộ dạng vô cùng thoải mái.

 

Tiểu Kiệt ăn được một nửa thì đã no căng cả bụng, Kiều Nhã Linh đành xử lý nốt chỗ còn lại giúp thằng bé. Miệng Tiểu Kiệt dính đây dầu mỡ, Kiều Nhã Linh dịu dàng dùng giấy ăn lau cho thằng bé, ôn tồn hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”

 

Tiểu Kiệt ưỡn cái bụng căng tròn của mình ra, nói: “Em no lắm rồi”

 

Tiểu Kiệt chưa bao giờ ăn một bữa ngon miệng như thế này. Cậu đã chán ngấy mấy món ăn ở nhà, có lẽ Tiểu Kiệt không hề biết đó đều là những đồ ăn hảo hạng đắt tiền, đây đủ chất dinh dưỡng.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.