Chương 127
Đã ba năm rồi, Kiều Nhã Linh chưa từng cười vui vẻ như lúc này.
Gặp gỡ một cậu bé bằng tuổi đứa con đã mất của mình, được cậu quan tâm lo lắng, còn nhận được lời tỏ tình vô cùng đáng yêu nữa. Một ngày dài mệt mỏi cứ thế bị cuốn bay đi, hai người dắt tay nhau, châm chậm đi trên con đường trải đầy lá vàng rơi.
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Hoàng đang náo loạn hết cả lên. Tiểu Kiệt mất tích được ba tiếng đồng hồ, mọi người lo sốt vó, dì Lam còn khóc sưng hết cả mắt.
Lúc trường mẫu giáo tan học, vì xe gặp trục trặc giữa đường nên người tài xế đến đón Tiểu Kiệt muộn.
Đến nơi thì không thấy Tiểu Kiệt đâu, hỏi cô giáo thì cô lại nói Tiểu Kiệt ngồi ở phòng chờ bên dưới đợi ba đón, nhưng lúc xuống đến nơi thì lại không thấy người đâu.
Hoàng Tuấn Khải về nhà biết chuyện, nổi trận lôi đình, đạp đổ cả bàn uống nước ở phòng khách. Ai nấy cũng bị cơn thịnh nộ của Hoàng Tuấn Khải làm sợ đến run người, Hoàng Tuấn Khải huy động tất cả mọi người đi tìm thăng bé. Bọn họ đã đi tìm Tiểu Kiệt được hai tiếng rồi, nhưng vẫn không hề có tung tích của cậu nhóc.
“Thế quái nào mà một đứa bé 3 tuổi mà lại không tìm nổi? Tôi trả lương cho mấy người để mấy người làm việc tắc trách như này à?”
Hoàng Tuấn Khải quát lớn, gương mặt anh vô cùng đáng sợ. Sau khi làm việc mệt mỏi cả ngày dài, trở về lại hay tin con trai gặp chuyện, Hoàng Tuấn Khải thật sự lo lắng đến phát điên. Tiểu Kiệt là tất cả mọi thứ đối với anh, chỉ cần nghĩ đến một trường hợp xấu xảy ra với thằng bé, anh liền không chịu nổi.
“Một thẳng bé mà cũng trông không xong, nếu không tìm được nó về đây tất cả các người đều cuốn gói cút đi hết cho tôi!”
Tất cả mọi người lại vội vã đi tìm Tiểu Kiệt. Hoàng Tuấn Khải bồn chồn đi lại trong nhà, đôi mắt hằn tơ máu, cơn giận dữ khiến cả người anh trở nên lạnh lẽo.
Lông ngực anh phập phồng, anh bỗng cảm thấy rất khó thở. Hoàng Tuấn Khải cởi phăng caravat ra, ngồi phịch xuống ghế, anh vuốt mặt, bộ dạng vô cùng tiều tụy.
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy rất hối hận khi bận bịu công việc không đến đón Tiểu Kiệt, để thằng bé chờ lâu rồi đi lung tung. Đã lâu như vậy.
rồi vẫn chưa tìm được thằng bé, Hoàng Tuấn Khải vô cùng bất an. Ba năm trước anh trượt dài trong bóng tối, sự xuất hiện của thằng bé đã cứu vớt anh không rơi xuống vực thẳm. Anh tự dẫn vặt bản thân, nếu thăng bé có mệnh hệ gì, anh cũng sống không nổi.
Lúc này, Kiến Quốc hớt hải chạy vào, kêu lớn: “Chủ tịch, đã tìm thấy cậu chủ rồi!”
Tất cả mọi người trong nhà đều trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu chủ cũng bình an vô sự. Hoàng Tuấn Khải nghe thấy vậy, anh đứng bật dậy, sốt sắng hỏi: “Thằng bé đang ở đâu’ Hơi thở Kiến Quốc gấp gáp, anh ta nói: “Qua điều tra camera ở trên phố, cậu chủ đã đi loanh quanh trên con đường gần trường mẫu giáo, sau đó gặp gỡ một người, hiện cậu chủ đang đi cùng người này”
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày: “Bị bắt cóc?”
Kiến Quốc lắc đầu: “Không phải, chỉ là gặp được người tốt, nên đang ở với nhau mà thôi”
Bình thường Tiểu Kiệt không theo người lạ, thế mà bây giờ lại đi với người ta không buồn về nhà. Hoàng Tuấn Khải có chút tức giận hỏi: “Người kia là ai?”
Kiến Quốc nhìn Hoàng Tuấn Khải, ngập ngừng: “Là cô Kiều Nhã Linh ạ”
Hoàng Tuấn Khải sửng sốt, nhất thời không nói được gì. Anh không biết nên trưng ra vẻ mặt nào nữa, việc này quả thật quá sức tưởng tượng của anh. Hoàng Tuấn Khải cứ lo là Tiểu Kiệt đi lang thang ngoài đường sẽ gặp phải người xấu, nhưng rồi thằng bé lại gặp được Kiều Nhã Linh.