Chương 124
Kiều Nhã Linh nghe vậy cảm thấy rất phẫn nộ, cô cầm tay Tiểu Kiệt nói: “Đưa chị về nhà em, chị sẽ gọi cảnh sát đến bắt người đó. Dám hành hạ trẻ con như vậy, nhất định không thể bỏ qual”
Tiểu Kiệt trợn tròn mắt, cậu không ngờ chị xinh đẹp lại phản ứng dữ dội đến thế. Cậu chỉ định nói dối để được Kiều Nhã Linh đưa về nhà thôi mà.
Tưởng tượng viễn cảnh Hoàng Tuấn Khải đen mặt khi bị cảnh sát tìm đến tận cửa, Tiểu Kiệt âm thầm nuốt nước bọt. Dù Hoàng Tuấn Khải chỉ nhận nuôi cậu thôi, nhưng Tiểu Kiệt là một cậu bé rất có tình nghĩa, làm sao để ba nuôi mình bị bắt được kia chứ!
Thế nhưng thái độ của Kiều Nhã Linh rất cương quyết, Tiểu Kiệt cuống quýt nói: “Không cần chị ơi! Em không muốn trở lại căn nhà đó đâu, chúng ta cứ về nhà chị đi”
Kiều Nhã Linh nhíu mày nói: “Dù sao cũng phải báo cảnh sát chứ, anh ta đối xử với em như vậy thật không chấp nhận được! Em yên tâm, có chị ở đây, không ai làm gì được em đâu”
Tiểu Kiệt hốt hoảng ôm chân Kiều Nhã Linh, lắc đầu nguầy nguậy: “Thật sự không cần đâu, chị chỉ cần đưa em đi là tốt lắm rồi”
Hoàng Tuấn Khải mà biết chuyện cậu nói về anh như vậy trước mặt Kiều Nhã Linh, không nổi trận lôi đình mới là lạ.
Cậu nhóc sẽ bị cấm túc, không có đồ chơi, có khi còn bị đưa về Mỹ cũng không biết chừng. Tiểu Kiệt càng nghĩ càng sợ, cậu không thể để chuyện này xảy ra được!
Kiều Nhã Linh nhíu mày, có lẽ Tiểu Kiệt đã rất sợ hãi và bị ám ảnh bởi người cha đó nên mới không dám về, cô càng lo cho thằng bé hơn.
Cô cảm thấy Tiểu Kiệt thật tội nghiệp, phải tổn thương như thế nào thằng bé mới nhất quyết muốn về nhà của một người xa lạ như thế.
Kiều Nhã Linh không đành lòng, mặc dù mới quen biết Tiểu Kiệt, nhưng cô đã rất quý mến thằng bé. Tiểu Kiệt ngoan ngoãn lại đáng yêu, một đứa trẻ thuần khiết như vậy không đáng phải sống một cuộc sống khổ sở đến thế.
Trẻ con sinh ra là để yêu thương, vì thế Kiều Nhã Linh muốn bảo vệ đứa trẻ này. Biết được hoàn cảnh bất hạnh của thăng bé, trái tim cô đau đớn như thế chính con mình phải chịu đau khổ vậy. Kiều Nhã Linh xót xa nói: “Em sợ về nhà đến vậy à?”
Tiểu Kiệt gật đầu: “Chị ơi, chúng ta cứ thế đi được không?”
Lúc này, Kiều Nhã Linh còn đang đắn đo. Cô hơi cúi người xuống, chiếc dây chuyền trên cổ cô lộ ra ngoài, ở trên đó ghi chữ “Kiều Kiều”.
Tiểu Kiệt bất giác nhìn thấy, cậu chạm vào nó, tò mò hỏi: “Chị ơi, ‘Kiều Kiều’ là gì thế ạ?”
Kiều Nhã Linh cúi xuống nhìn chiếc vòng, đây là món quà Hoàng Tuấn Khải tặng cô vào sinh nhật mười tám tuổi của cô. Kiều Nhã Linh đã đeo nó suốt 5 năm trời, chưa từng tháo ra. Cô bất giác sờ lên cổ, cảm giác lành lạnh của dây chuyền bạc khiến cô thoáng chốc ngẩn người.
Tiểu vẫn tròn mắt chờ Kiều Nhã Linh trả lời, cô bối rối nói: “À, ‘Kiều Kiều’ là tên ở nhà của chị”
Tiểu Kiệt lại hỏi: “Ai tặng chị chiếc vòng này thế? Đẹp quá!”
Kiều Nhã Linh rũ mắt, gương mặt hơi trầm xuống, cô cười gượng nói: “Là một người không quan trọng thôi.”
Không quan trọng sao? Tiểu Kiệt nhíu mày, thế nhưng cậu cảm thấy chị xinh đẹp vô cùng thích chiếc vòng đó. Ba cậu từng được rất nhiều người tặng quà như quần áo, đồng hồ… nhưng ba cậu chẳng bao giờ dùng đến cả.
Ba bảo, chỉ có những món quà từ người mình yêu mến tặng, người ta mới nâng niu trân trọng nó. Có lẽ, người ấy thật sự thích chị xinh đẹp, và chị xinh đẹp cũng vậy. Tiểu Kiệt bỗng cảm thấy hơi ghen †j, sau này cậu cũng sẽ tặng những món quà thật lớn cho Kiều Nhã Linh.