Chương 24 Chọc ghẹo
Lâu lắm không về nhà cũ, Kiều Nhã Linh có chút đứng ngồi không yên. Ngôi nhà gắn bó từ nhỏ cho đến lớn, nói không có tình cảm là nói dối. Chỉ vì những điều tồi tệ Hoàng Tuấn Khải làm đã khắc sâu trong lòng cô, nên Kiều Nhã Linh mới cảm thấy ghét bỏ những thứ thuộc về anh. Nhưng cô rất mong gặp lại mọi người ở đó, hi vọng mọi người vẫn còn nhớ cô.
“Mọi người trong nhà sống tốt chứ?” – Cô hỏi.
Hoàng Tuấn Khải gật đầu: “Mọi người vẫn vậy, dù anh chuyến đến Mỹ nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Dì Lam vẫn làm công việc bếp núc, chú Diêu vẫn thường đưa đón bố đi đây đó. Mọi người đều rất nhớ em, gặp lại em chắc hẳn họ sẽ rất vui”
Nhắc đến những người thân thuộc đối với mình, Kiều Nhã Linh không khỏi bồi hồi. Việc ra đi không liên lạc với mọi người vẫn luôn khiến cô áy náy.
“Dì Lam lúc nào cũng nhớ đến em cả, dì vẫn hay hỏi anh có biết em giờ thế nào không, anh đều không thể trả lời được. Dì không lúc nào thôi lo lắng, luôn sợ em gặp chuyện gì bất trắc, vì thế mà người dì cũng gây hẳn cả đi”
Nghe anh nói vậy, Kiều Nhã Linh càng cảm thấy tự trách. Quyết định khi ấy của cô hẳn đã khiến dì bưồn và thất vọng lắm, lúc đó cô chỉ muốn chạy đi càng xa càng tốt, không nghĩ nhiều đến người dì đã luôn quan tâm chăm sóc mình.
“Đáng nhế năm ấy em không nên bỏ đi” Hoàng Tuấn Khải khẽ nói.
Mặc dù việc cô không lời từ biệt mà bỏ đi đã khiến những người yêu mến cô tổn thương, nhưng cô chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình. Cô ra đi là đúng, không ai có thể chịu đựng nổi khi ngày ngày chung đụng với kẻ đã giết chết đứa con của mình cả. Hoàng Tuấn Khải không phải là cô, nên anh không thể hiểu được những đau khổ cô đang gánh chịu.
“Nếu ở lại, tôi thà chết còn hơn” – Kiều Nhã Linh lạnh nhạt trả lời.
Đúng lúc này xe đi phải đoạn đường xóc nảy, Kiều Nhã Linh mất phương hướng ngã về phía Hoàng Tuấn Khải, đè phải đùi anh. Hoàng Tuấn Khải vội đỡ cô, tư thế gần như là đang ôm cô trong lòng.
Kiều Nhã Linh chống tay định ngồi dậy, ai ngờ lại sượt tay vào đùi trong của Hoàng Tuấn Khải. Kiều Nhã Linh sững sờ, chớp chớp mắt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh cũng đang bất ngờ nhìn cô. Dường như không ai nghĩ đến chuyện này lại xảy ra, cả hai ngẩn người nhìn nhau.
Hoàng Tuấn Khải là người mở miệng đầu tiên: “Sao hả, lâu ngày không gặp ‘nớ nên nhớ à?”
Mặt Kiều Nhã Linh đỏ lựng, cô rụt tay lại, không quên chế giễu Hoàng Tuấn Khải.
“Ai thèm chứt Tiểu đệ của anh yếu ớt chết đi được, tôi còn chẳng nhớ rõ hôm đó như thế nào nữa”
Hoàng Tuấn Khải sầm mặt, anh cầm tay cô áp lên chỗ đó. Kiều Nhã Linh hoảng sợ rụt tay lại nhưng bị anh giữ chặt không nhúc nhích nổi.
Anh cười tà mị, nhướn mày hỏi: “Nào, cho em tận tay kiểm tra lại đấy, có phải dùng size lớn nhất vẫn chưa chắc vừa không?”
Kiều Nhã Linh giấy dụa, những lời nói hạ lưu của anh làm cô ngại muốn độn thổ. Kiến Quốc vẫn còn ngồi ở phía trước, vậy mà anh dám công khai nói những lời ám nguội. Kiều Nhã Linh xấu hổ quay mặt đi nơi khác, sắc hồng trên mặt ngày càng đậm.
Hoàng Tuấn Khải cười mờ ám: “Ngại gì mà ngại, làm như lần đầu em chạm vào nó vậy.”
Kiều Nhã Linh đỏ mặt phản bác: “Lúc đó tôi còn chẳng động đến tiểu đệ của anh”
“À, thế hóa ra là lỗi của anh không để em tận tay cảm nhận rồi”
“Anh… vô liêm sỉ!”
Kiều Nhã Linh ngọ nguậy muốn tránh khỏi anh, nhưng Hoàng Tuấn Khải đời nào dễ dàng để cô thoát khỏi như thế. Anh luồn tay quanh chiếc eo mảnh mai của cô, kéo cô lại gần mình. Khuôn mặt láng mịn của cô kề sát mặt anh, hơi thở dịu nhẹ mang mùi hương thoang thoảng khiến người khác say mê. Đồng tử màu nâu trong suốt của cô kinh ngạc nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khế mấp máy.
“Chạy cái gì? Em lúc nào cũng thế, gây họa xong rồi bỏ chạy, để lại hậu quả cho anh gánh chịu.”
Hoàng Tuấn Khải vẫn còn nhớ sáng hôm ấy thức ánh nắng ngập tràn trong phòng, tâm tình anh vô cùng thoải mái dễ chịu. Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, ga giường lạnh lẽo không một bóng người. Anh hoảng hốt đi hỏi người làm trong nhà mới biết cô đã bỏ về trường, để lại anh một mình ngẩn ngơ.
“Anh đừng có mà nói bừa, người chịu thiệt trước giờ không phải là tôi à?”
Hoàng Tuấn Khải nhớ lại cảm giác bị cô bỏ lại lúc ấy, trái tim đang treo lơ lửng đột nhiên rơi vỡ nát dưới đất. Sau khi trao cho anh hạnh phúc vô bờ, cô lại không nói một lời nào liền rời đi. Anh cúi đâu căn mạnh lên dái tai non mềm của cô. Cơ thể cô khẽ run rẩy, sống lưng như có một dòng điện chạy dọc qua.
“Đôi tay này đã cuốn chặt cổ anh, đôi chân thì quắp lấy lưng anh.
Không những thế em còn không ngừng rên rỉ bên tai anh, lúc đấy em rất sung sướng kia mà”
Hoàng Tuấn Khải lướt dọc từ cánh tay đến eo rồi hông cô. Lồng ngực nóng hổi của anh áp chặt lấy nơi mềm mại của cô, đôi mắt anh như một hố sâu thăm thẳm kéo cô chìm xuống. Đó là một đêm điên cuồng mà cả đời này Kiều Nhã Linh cũng không thể quên. Làm tình với người mình yêu, để anh vùi sâu trong cơ thể mình, đưa cô đến đỉnh cao khoái cảm.
“Đừng chạm vào đó” – Kiều Nhã Linh kêu lên khi môi anh chạm vào cổ cô.
“Hửm? Em không muốn sao?” Hoàng Tuấn Khải dùng môi miết nhẹ, nỉ non.
Cảm giác lạ lẫm trong cơ thể khiến Kiều Nhã Linh cảm thấy sợ hãi, cô nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, không thể để anh trêu đùa được, phải lật ngược tình thế. Kiều Nhã Linh thẳng lưng ngồi hẳn lên trên đùi Hoàng Tuấn Khải, đối mặt với khuôn mặt kinh ngạc của anh, còn suýt đụng phải thằng nhỏ đang chuẩn bị ngóc đầu dậy. Cô vòng tay ôm cổ anh, kiêu ngạo mỉm cười: “Sao nào? Lên giường với em gái rồi nhớ mãi không quên sao?” — Cô cúi thấp đầu, bộ ngực trắng muốt thấp thoáng lộ qua lớp áo, thanh âm quyến rũ của cô vang lên: “Muốn thử lần nữa sao, anh trai?”
Cánh tay Hoàng Tuấn Khải siết lại, Kiều Nhã Linh thấy eo mình đau nhức, anh đang dùng lực rất mạnh. Quả nhiên anh không thể chịu đựng kiểu trêu chọc thế này, đôi mắt anh ngày càng càng tối, một ngọn lửa dần được thổi bùng lên.
“Không phải chính em là người quyến rũ anh à? Sao lại nói như thể anh lừa em vậy?” – Anh chạm vào môi cô, vuốt nhẹ: “Ngày ấy chính đôi môi này đã càn quấy trong miệng anh còn gì?”
Hoàng Tuấn Khải rướn người muốn chạm vào môi cô, nhưng cô tránh đi. Kiều Nhã Linh rũ mắt nhìn anh.
“Có những sai lầm không nên lặp lại lần hai đâu. Anh nói chỉ coi tôi như là em gái, nhưng có anh trai nào lại hành động như vậy không?
Hành vi này của anh rất đáng xấu hổ đấy, anh trai ạ!”
Vì là anh trai em gái trên danh nghĩa, nên bao năm qua Hoàng Tuấn Khải vẫn có một nỗi khổ canh cánh trong lòng. Nhưng sau khi trải qua một đêm mặn nồng bên cô, anh đã đưa ra một quyết định. Chỉ tiếc là sau đó cô luôn cố tình đẩy anh ra, không cho anh cơ hội nói ra suy nghĩ của mình. Rồi đến một ngày đột ngột không thấy cô đâu nữa, cũng không thể liên lạc được, cô giống như biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Những lời muốn nói, cũng không cách nào cất lên được.
“Cũng không có em gái nào chủ động bò lên giường anh trai mình đâu”
Hoàng Tuấn Khải ngẩng đầu, đôi mắt phượng của cô nhìn anh đầy thách thức. Anh cười trầm thấp, âm thanh truyền vào tai cô có chút ngứa ngáy. Trong chiếc xe chật hẹp, nơi hai người đụng chạm càng trở nên nóng bỏng. Không ai chịu thua trước ai, mỗi người đều có sự kiêu ngạo, không muốn cúi đầu trước.
Hoàng Tuấn Khải bất ngờ luồn tay vào trong áo cô. Lòng bàn tay anh dày và ấm áp, còn có những vết chai sần, anh dịu dàng vuốt nhẹ trên da thịt mát lạnh của cô. Kiều Nhã Linh giật mình, giữ tay anh lại.
“Anh đừng có mà làm bừa”
Hoàng Tuấn Khải làm như không nghe thấy, bàn tay anh tiếp tục chu du trên người cô, vuốt ve vòng eo thon gọn. Mỗi chỗ bị anh chạm vào như thắp một đốm lửa, vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Anh chạm đến sống lưng cô, trượt xuống. Kiều Nhã Linh không nhịn được rùng mình, siết chặt chân lại, tình cờ đè lên thứ to lớn bên dưới.
“Ha..”
tới như vậy, mà chính cô cũng bị cuốn vào theo.
“Thả tôi xuống!”