Chương 3
Ba năm sau.
Thủ đô Hà Nội, tiết trời tháng 6 oi ả.
Bây giờ đã là chiều tối, nhiệt độ giảm đi không ít, cái nắng cháy da cháy thịt ban ngày đã không còn.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc cuộc sống về đêm của Hà Nội hiện ra rõ nét nhất. Thành phố lên đèn, phố phường nhộn nhịp người xe, sắc màu lung linh huyền ảo. Các quán ăn đêm, quán bia, quán cafe và quán bar hoạt động hết công suất. Sau một ngày dài vội vã mệt mỏi, người ta thường thả mình vào những cuộc vui để xóa bỏ sự nhàm chán tẻ nhạt mà công việc ban ngày đem lại.
Hà Nội là thành phố lớn nhất nhì cả nước, nơi đây là thiên đường tụ tập chơi bời, các quán bar và club trải dài khắp thành phố. Nơi Kiều Nhã Linh làm việc là một club xa hoa nổi tiếng bậc nhất ở đây. Club vốn là một nơi ăn chơi xa đọa, nơi con người buông thả bản thân trong tiếng nhạc ồn ã với những ly rượu mạnh quay cuồng. Đó là một nơi nhuốm mùi trụy lạc và nguy hiểm.
Kiều Nhã Linh đã làm việc ở Luxury Club hơn 2 năm. Công việc của cô không có gì hay họ đáng nói: bán bao cao su. Một công việc nghe rất ô nhục nhưng lại đem đến một khoản tiền lớn cho cô. Ba năm trước rời khỏi nhà họ Hoàng, trong tay cô không có một đồng nào, vì vậy tiền đối với cô chính là thứ quan trọng bậc nhất.
Luxury Club bắt đầu mở cửa đón khách, không gian tối mờ nhấp nháy ảnh đèn từ các thiết bị đèn màu hoành tráng, trên sàn nhảy, những cô gái bán khỏa thân đang uốn lượn cơ thể dẻo dai trên những chiếc cột. DJ chơi những bài hát sôi động, phía dưới hàng trăm người đang điên cuồng lắc lư theo nhạc.
Đây là nơi dễ dàng bán bao cao su nhất, vì mọi người ở đây luôn có nhu cầu dùng chúng. Cô làm việc cho một công ty sản xuất bao cao su, công ty cô liên kết với các club cao cấp, mỗi tối cô sẽ nhận một số lượng hàng nhất định và phải bán hết một lần. Bán được càng nhiều, số tiền có có càng cao.
Như mọi lần, Kiều Nhã Linh tiến đến những bàn rượu, mời chào mọi người dùng bao cao su. Một nhóm nam nữ khoảng gần mười người đang ngồi trên chiếc bàn gần đó nói chuyện rôm rả. Cô tiến đến, mỉm cười chuyên nghiệp: “Mọi người có muốn mua bao cao su không, hàng của công ty tôi chất lượng vô cùng tốt, lại siêu mỏng, nhất định sẽ khiến cho những cuộc ân ái vô cùng thoải mái.
Mấy người đàn ông ngồi đó nghe cô mời mua bao cao su thì cất lời chọc ghẹo, nhưng cũng rất hào phóng mua vài hộp cho cô. Kiều Nhã Linh mỉm cười uyển chuyển, bán thứ này đã lâu, cô đã gặp đủ loại người với các hình thức trêu ghẹo khác nhau, nên những lời họ nói hầu như không ảnh hưởng gì đến cô.
Một người đàn ông ngồi trong góc, tóc undercut, thân thể cao gầy, trên người khoác một bộ hàng hiệu đắt tiền, gương mặt tuấn tú kèm chút kiêu ngạo. Anh ta từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Kiều Nhã Linh, ánh mắt hiện lên chút mê muội.
Anh ta đứng dậy tiến đến phía cô, gương mặt tuấn lãng lộ ra ý cười, vươn tay nâng cằm cô: “Xinh đẹp như này mà đi bán bao cao su, không phải rất đáng tiếc sao?”
Cô gạt tay anh ta ra, cười lịch sự nói: “Công việc nào cũng đáng trân trọng cả
Anh ta nhếch miệng cười, ánh mắt trở trẽn liếc nhìn cô từ đầu đến chân. Khác với những cô gái ăn mặc mát mẻ hở hang trong club, cô mặc một chiếc quần jean xanh cùng với một chiếc áo sơ mi trơn màu vàng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt sạch sẽ chỉ thoa một lớp son mỏng. Nhìn trẻ trung đơn giản như một cô sinh viên.
Mặc dù cô ăn mặc rất quê mùa, nhưng không sao át được vẻ đẹp như đóa hoa nở rộ trong sương sớm ở cô. So với 3 năm trước, giờ đây Kiều Nhã Linh đã chững chạc hơn rất nhiều. Bộ quần áo bình dân không sao che được những đường cong mềm mại của cô gái. Thân hình cô cao ráo, làn da trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt nâu to tròn đáng yêu, nhìn vào vô cùng có cảm tình. Anh ta cười cười, cầm tay cô vuốt ve “Nếu em muốn, em sẽ có nhiều tiền hơn gấp mười lần so với đi bán thứ này.
Cô rút tay lại, cô hiểu anh ta đang nói gì, ý anh ta chính là lên giường với anh ta để kiếm tiền. Mặc dù cô làm việc ở một nơi không sạch sẽ, nhưng không có nghĩa là tâm hồn cô cũng như vậy.
“Rất xin lỗi, tôi bán bao cao su chứ không bán mình.”
Nói rồi, cô quay người rời đi.
Ngày hôm sau, cô lại gặp lại người đàn ông kia. Anh ta tiếp tục tiến về phía cô, buông lời khiếm nhã. Mặc dù cô đã nhiều lần lịch sự từ chối, nhưng dường như anh ta không để tâm chút nào.
“Nếu theo anh em nhất định sẽ không hối tiếc đâu, anh sẽ cho em tiền ăn sung mặc sướng, việc gì phải khổ sở đi bản thứ này như vậy
Theo một số người trong club, cô được biết anh ta tên Hàn, lại một thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, cũng là khách quen của Luxury Club. Anh ta tiêu tiền như nước, cặp kè với vô vàn cô gái nóng bỏng, thứ anh ta đã muốn, nhất định phải chiếm bằng được.
Kiều Nhã Linh biết nếu mình càng từ chối càng kích thích sự chinh phục ở anh ta, cô đành nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Hàn, nhưng tôi là người đã có gia đình rồi, làm những việc như vậy là trái với luân thường đạo đức.
Anh ta nghe cô nói như vậy thì nghi hoặc nhìn cô, trông cô còn rất trẻ, không hề giống một người phụ nữ đã có chồng. Cô đã nói như vậy, anh ta cũng không tiện ép buộc. Nhưng để bỏ lỡ một con mồi ngon như vậy, anh ta không cam lòng.
Kiều Nhã Linh tưởng mình đã thoát khỏi móng vuốt của anh ta, nào ngờ anh ta những ngày sau vẫn mặt dày bám lấy cô, hết mời rượu lại buông lời mời mọc. Tay chân còn động chạm vào những nơi nhạy cảm của cô. Kiều Nhã Linh nhiều lần điên tiết muốn đánh anh ta, nhưng lại kìm được. Nếu động vào anh ta, cô không biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào. Những kẻ có tiền chính là như vậy, ỉ mạnh hiếp yếu. Ba năm qua dưới sự mài dũa của cuộc sống, cô đã học được rất nhiều điều.
Anh ta tiến lại gần cô, sỗ sàng ôm lấy vòng eo nhỏ bé, ghé sát vào mặt cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Cho anh đi, mặc kệ việc em đã có chồng, chỉ cần em nguyện ý, hai ta nhất định sẽ vô cùng sung sướng. Anh ta cầm một cục tiền, nhét vào lòng bàn tay cô.
Cô nhíu mày, đè nén sự ghê tởm trong lòng. Đúng là đàn ông, tìm mọi cách để lên giường với phụ nữ, xong việc sẽ phủi sạch mọi chuyện. Đúng là cô rất cần tiền, cô cũng chẳng còn trong sạch gì nữa, những loại người đê tiện như vậy, cô nhất định không bao giờ thỏa hiệp.
“Xin lỗi, chồng tôi gọi về rồi.”
Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh ta, vội vã bỏ đi.
Hôm nay Kiều Nhã Linh bán hết bao cao su từ sớm, cô tiến đến quầy uống, gọi một ly rượu.
“Cho chị một ly cocktail nhé.
Bartender là một cậu chàng sinh viên ngoài 20 tuổi, dáng người cao dong dỏng, gương mặt ưa nhìn, mái tóc nâu xù, nụ cười tươi rói. Từ lúc cô vào làm ở đây được một năm thì cậu ta đến, hai người rất nhanh chóng thân nhau. Cô coi cậu ta như em trai mình, còn cậu ta cũng rất quý cô.
“Hôm nay chị bán hết sớm thế a?”
“Ừ, khách hôm nay đông”
Cô nhận lấy ly cocktail cậu ta đưa, uống một ngụm. Vị cay nồng của rượu hòa lẫn với vị ngọt chảy vào cuống họng cô.
“Tên kia vẫn bám lấy chị à? Haiz, ai bảo chị nhìn đặc biệt như vậy. Cứ như thế mãi không ổn đâu, kiếm một anh người yêu để bảo về đi.
Kiều Nhã Linh đặt ly rượu xuống, cười nhạt. Cô đã 23 tuổi, nhưng vẫn chưa trải qua một mối tình nào. Có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô vẫn chưa mở lòng với ai cả. Có lẽ vì vết thương lòng quá sâu đậm “Giờ chị không yêu nổi ai nữa.
“Sao thế, chưa quên được người cũ à?” Cô cười: “Em không hiểu được đâu.”
Ba năm trước, cô một thân một mình mang theo vết thương chẳng chịt trên người chạy khỏi nhà họ Hoàng. Trái tim cô khi ấy đã chết, chỉ có nỗi hận thù không sao xóa nhòa. Cô hận người đàn ông ấy, kẻ máu lạnh đã giết chết chính đứa con của mình. Cô không muốn dính líu gì đến nhà họ Hoàng nữa, một mình bươn trải cuộc sống. Từng là một cô chủ nhỏ sống trong nhung lụa, cô phải chật vật tìm việc làm, lo lắng hôm nay sẽ kiếm tiền kiểu gì, có đủ ăn hay không. Dù cuộc sống vô vàn khó khăn, nhưng cô không hề hối hận.
Tên Hàn tiến tới, gương mặt anh ta vẫn đều giả như mọi lần.
“Nhã Linh, uống với anh một ly rượu.
Anh ta đưa một ly rượu đến trước mặt cô, cô nhíu mày nói: “Xin lỗi anh Hàn, khi làm việc chúng tôi không được phép uống rượu.
Lời nói dối của cô nhanh chóng bị vạch trần, vì trên tay cô đang cầm một ly rượu.
Anh ta cười cười: “Thật là không được uống rượu sao?”
Kiều Nhã Linh thầm rủa trong lòng.
Anh ta dường như muốn ép cô phải uống ly rượu này. Anh ta là một người bạn thân thiết với ông chủ của Luxury Club, cũng góp vốn cho quán, nên anh ta là một người không thể đắc tội. Nếu cô không uống, nhất định sẽ mất việc như chơi.
Cậu chàng bartender cố gắng giải vây giúp cô: “Anh Hàn, hôm nay bên em có rất nhiều cô gái xinh đẹp mới tới, em gọi họ đến phục vụ anh nhé”
Hàn cau mày: “Không cần mày nhiều lời, gái có đẹp đến đâu cũng làm sao sánh bằng Nhã Linh, phải không?”