Tôi nhìn anh ta, quả thực không biết Lý Hào Kiệt rốt cuộc muốn làm gì đây chứ!
Thế mà tôi lại hồn nhiên tưởng là anh ta ăn cơm xong thì sẽ đi.
Cho nên tôi đã ngoan ngoãn nấu cơm sau đó gọi anh ta ra ăn.
Bàn ăn trong phòng này là bàn kiểu hình tròn, sau khi ngồi xuống, Lý Hào Kiệt đập đập tay vào chiếc ghế bên cạnh anh ta và nói, “Ngồi đây.”
“…”
Tôi do dự một lúc rồi ngồi xuống.
Ngay lúc này tôi thầm nghĩ cứ để cho anh ta vừa lòng trước rồi sau đó đợi anh ta đi.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn Lý Hào Kiệt ngồi đó ăn cơm.
Một bát.
Hai bát.
Lúc anh ta nhờ xới cho anh ta bát cơm thứ ba, tôi thành thật hỏi anh ta một câu, “Bây giờ anh ăn tối đều ăn nhiều như vậy à?”
Lý Hào Kiệt không nói gì.
Tôi cũng chẳng hỏi lại nữa, chỉ có thể xới cho anh ta thêm bát cơm nữa.
Sau bữa tối anh ta ngỏ ý muốn mượn ipad của tôi để làm việc, tôi chẳng dám từ chối. Sau khi cho anh ta mượn ipad, tôi trở về phòng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Thanh.
Tôi đem hết chuyện bất thường của Lý Hào Kiệt kể cho chị ấy.
Khương Thanh chỉ trả lời vẻ vẹn một câu [Rung động rồi.]
Tôi nhắn lại: [Không thể nào.]
Sau đó Khương Thanh cứ liên tục nói với tôi [Đám đàn ông đều hèn hạ hết, khi có thì không biết đường trân trọng, đợi đến khi em không thích anh ta nữa rồi thì anh ta lại cuống cuồng lên.]
Chị ấy nói xoay quanh vấn đề này hơn một tiếng.
Nhìn lại đồng hồ đã hơn 11 giờ, tôi đi ra phòng khách định hỏi xem khi nào Lý Hào Kiệt đi thì thấy anh ta ngồi trên ghế sofa, tuy cầm ipad trong tay nhưng tư thế lại có chút kỳ lạ.
Tôi tiến lại hỏi anh ta “Muộn vậy rồi mà anh không về sao?”
“Không về.”
Lý Hào Kiệt nói chắc như đinh đóng cột.
Cảm thấy sắc mặt anh ta có chút kỳ lạ, nhân lúc có ánh đèn tôi thấy trên vầng trán bóng loáng của anh ta phủ đều một lớp mồ hôi.
Nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt anh ta có chút trắng bệch, rõ là không bình thường!
“Anh, anh làm sao vậy?” Tôi tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống hỏi anh ta.
“Không sao.” Cố tỏ ra bình tĩnh, Lý Hào Kiệt lắc đầu.
Thế nhưng sắc mặt của anh ta khiến tôi cảm thấy rõ ràng là không bình thường.
“Anh khó chịu ở đâu à? Không ổn thì đi viện đi.”
Nói rồi tôi đứng lên định gọi 120 thì bị anh ta kéo lại, “Nhà em có thuốc dạ dày không?”
“Thuốc dạ dày?”
Lúc này tôi mới ngộ ra, chắc chắn là buổi tối anh ta ăn nhiều quá nên mới đau dạ dày!
Nhưng đây là ngày đầu tiên tôi dọn đến đây ở, hoàn toàn chưa kịp mua phòng sẵn những loại thuốc này.
“Tôi đi mua cho anh.” Nói rồi tôi đi thay giày.
May là lúc trước Lý Hào Kiệt cứ ở trong nhà nên tôi vẫn chưa thay quần áo nên cũng tiện hơn.
Trước khi đi tôi rót cho anh ta một ly nước ấm rồi dỗ ngọt anh nằm lên giường thì mới yên tâm ra khỏi nhà.
Đợi tôi vội vã đi mua đống thuốc dạ dày, thuốc giảm đau và men tiêu hóa về thì chiếc áo sơ mi trên người anh ta đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Thấy vậy mà không hiểu sao tôi có chút đau lòng, sau khi đút thuốc cho anh ta uống xong, tôi ngồi xuống bên cạnh, không kìm chế nổi mà trách móc anh ta, “Anh đau dạ dày, không ăn được nhiều thì đừng ăn nhiều nữa.”
Lý Hào Kiệt nhắm nghiền mắt không nói gì.
Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ta mà nhớ tới hồi còn nhỏ khi bị đau bụng, vú nuôi trong Cô nhi viện thường xoa bụng cho tôi một lát là khỏi, nên bèn nói: “Hay là để tôi xoa bụng cho anh nhé.”
Vừa dứt lời tôi liền cảm thấy hối hận.
Lý Hào Kiệt là người như thế nào chứ? Giám đốc của tập đoàn Hào Thiên sao có thể đồng ý chuyện như vậy được chứ?
Vậy mà trong lúc chờ đợi anh ta từ chối tôi thì anh ta đã tự rút vạt áo sơ mi ra khỏi dây lưng, lộ ra những cơ bụng săn chắc.
Tôi ngây người một lát mới hiểu ra anh ta đồng ý để tôi làm vậy.
Haizzz, lời nói đã nói ra thì khó có thể rút lại được.
Đành vậy, tôi chà nóng bàn tay rồi từng chút từng chút chậm rãi xoa bụng cho anh ta.
Một lát sau vẫn không quên hỏi anh ta “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Lý Hào Kiệt khẽ gật đầu.
Anh ta không nói gì, nhắm nghiền mắt, có điều nét mặt không còn lạnh nhạt giống như bình thường mọi khi nữa.
Anh ta nằm trên giường giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời.
Giống như mười mấy năm về trước, lần đầu tiên tôi gặp Lý Hào Kiệt, khi ấy anh ta cũng yếu ớt nằm trên giường bệnh như này….
Trong lúc tôi vẫn đang chìm sâu trong những kỷ niệm, anh ta chậm rãi mở mắt, nhìn tôi rồi nói: “Mở nước tắm cho anh.”
Giọng anh ta lại như bình thường rồi ra lệnh.
Thấy sắc mặt anh ta lại như bình thường, tôi lại không hề tức giận, bình tĩnh đứng dậy đi mở nước tắm cho anh ta.
Nước trong bồn tắm cũng được kha khá, đang định ngoảnh lại đi gọi anh ta thì thấy anh ta đã đứng ở đằng sau tôi rồi, chiếc áo sơ mi trên người đã được cởi ra, anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần Âu.
Lại còn đang cởi dây lưng….
“Anh!” Tôi nhanh chóng đỏ ửng mặt.
Rồi một mạch chạy ra khỏi nhà tắm, đóng cửa lại rồi nói, “Anh tắm đi, tôi đi ngủ đây.”
Lúc này đây tôi mới hiểu ra, anh ta đang bị bệnh nên tôi không thể đuổi anh ta về được, đêm nay chắc chắn anh ta phải ngủ lại ở đây rồi.
Tôi ngắm nhìn phòng ngủ của chính mình.
Một căn nhà mới mà đêm đầu tiên ở đây đã không được ngủ ở phòng của chính mình….
Tôi thở dài một tiếng rồi mang trong mình chút ấm ức đi ra phòng ngủ dành cho khách.
Báo cáo tình hình cho Khương Thanh một chút rồi tôi ngủ thiếp đi ngay sau đó.
Không rõ là được bao lâu thì tôi có cảm giác chăn của mình bị vén ra, sau đó cả người bị bế bổng lên.
Tôi giật mình muốn hét lên nhưng ngay sau đó liền nghĩ ra là Lý Hào Kiệt đã tắm xong.
Anh ta định bế tôi đi đâu chứ?
Tôi hé mắt liếc trộm anh ta, anh ta ở trần nửa trên, ánh trăng lạnh lẽo thăm thẳm chiếu lên cơ thể cường tráng của anh ta, rắn chắc mà lại có sức quyến rũ….
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy hồi hộp trong lòng, rồi vội vã nhắm mắt lại.
Ngay sau đó tôi cảm giác được anh ta bế tôi đặt lên giường rồi ôm lấy tôi từ phía sau, mái tóc mềm mại ẩm ướt của anh ta cọ cọ lên gò má tôi tạo ra cảm giác ngưa ngứa.
Trong lúc đang nơm nớp lo sợ cứ nghĩ anh ta định giở trò gì thì tôi cảm nhận được đôi môi mềm mỏng của anh đang kề sát bên tai tôi, khẽ khàng nói: “Tống Duyên Khanh, hình như anh thích em mất rồi.”
Vẻn vẹn vài từ nhưng khiến tôi ngây người.
Là sao? Anh ta thích tôi?
Sao có thể chứ….
Có lẽ đúng như Khương Thanh nói, đàn ông thường khi mất đi rồi họ mới biết trân trọng.
Nhưng sự trân trọng này không phải là thích, mà là một thứ cảm giác thất bại đầu tiên sau khi mất đi thứ thuộc về mình.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi trong hơi thở phập phồng của anh ta….
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi và Lý Hào Kiệt vẫn giữ nguyên tư thế nằm như đêm qua.
Lách người ra khỏi khuỷu tay anh ta, tôi dậy thay quần áo rồi làm hai phần đồ ăn sáng sau đó chuẩn bị đi làm.
Vừa mở cửa thì thấy Lý Trọng Mạnh nhà bên cũng mở cửa.
Đột nhiên nhớ ra là giày của Lý Hào Kiệt vẫn còn để ở cửa, tôi vội vàng bước ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
“Chào buổi sáng.” Thấy tôi, Lý Trọng Mạnh mỉm cười.