Lương Khanh Vũ không biết chuyện giữa tôi và Tống Duyên Minh nên chào hỏi chị ta một cách thân thiện.
Tống Duyên Minh thấy vậy bèn hỏi Lý Hào Kiệt xem có thể cùng ngồi chung một bàn không?
Thực ra tôi không đồng ý nhưng Lương Khanh Vũ lại đồng ý.
Bốn người chúng tôi cùng ngồi một bàn và chuyển từ phòng ngoài vào một phòng riêng.
Khi gọi món, Tống Duyên Minh nói một cách nũng nịu: “Em đang có thai, không thể ăn cay, không ăn được đồ tươi sống, mọi người chịu khó khi gọi món thì đừng gọi những món đó nhé.”
Chị ta nói xong nhìn về phía tôi: “Duyên Khanh, cô có kiêng ăn món gì không?”
Lời lẽ đầy hàm ý.
“Không.” Tôi trả lời một cách quyết đoán.
Hơn nữa khi tôi nhìn thấy Tống Duyên Minh thân mật với Lý Hào Kiệt như vậy, tôi đã xác định mình không thể nào sinh con yên ổn ở thành phố Vĩnh An này được nữa.
Tống Duyên Minh hiểu được suy nghĩ của tôi.
Chị ta còn không muốn cho Lý Hào Kiệt biết chuyện tôi có thai hơn cả tôi.
Món ăn chủ yếu là do Tống Duyên Minh và Lương Khanh Vũ gọi, Lương Khanh Vũ toàn gọi những món mà tôi thích ăn.
Rất nhanh sau đó, một bàn thức ăn thịnh soạn được đưa lên.
Lương Khanh Vũ chủ động gắp thức ăn cho tôi, mỗi lần anh ấy cho thức ăn vào bát tôi, tôi lại cảm thấy ánh mắt lạnh băng của Lý Hào Kiệt.
Tôi nhanh nhẹn nói: “Cám ơn, em tự gắp thì tốt hơn.”
Tống Duyên Minh nhìn thấy vậy cố ý nói: “Duyên Khanh, không phải cô và anh khóa trên mà cô luôn ngưỡng mộ đang quen nhau đó chứ?”
Gương mặt chị ta tràn đầy sự tò mò, tôi cũng hiểu ra rốt cuộc cô ta muốn hỏi cái gì.
“Lý Hào Kiệt chồng tôi đang ở đây, chị hỏi tôi những vấn đề này, có phải là định gây mâu thuẫn cho gia đình tôi chăng?” Tôi tiếp lời: “Anh Vũ hiện nay là tổng giám đốc của công ty tôi, chúng tôi chỉ ra ngoài ăn cơm bàn công việc mà thôi.”
Trong mắt của tôi, bữa cơm này chỉ là một bữa cơm của công việc mà thôi.
Ngày hôm đó Lương Khanh Vũ nhìn thấy Lý Hào Kiệt tuy không hề nói gì nhưng hôm nay trông thấy Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh anh ấy cũng đã hiểu rõ.
Anh ấy cũng chủ động giải vây hộ tôi: “Đúng vậy, tôi vừa mới tới Thành phố Vĩnh An không mang nhiều quần áo, cũng không có bạn bè gì, đành phải nhờ em ấy chọn giúp tôi.”
Tôi nhìn anh ấy đầy cảm kích.
Ý nghĩ của Tống Duyên Minh càng sâu xa hơn: “À.” Lại nũng nịu với Lý Hào Kiệt: “Xin lỗi, em không có ý gì cả.”
Lý Hào Kiệt chỉ nói một câu: “Không sao.”
Nhưng sắc mặt của anh ta lại không hề tốt hơn.
Sau khi ăn xong tôi định đi cùng với Lương Khanh Vũ, không ngờ Lý Hào Kiệt lại giữ chặt tôi lại: “Chồng ở đây, cô còn định đi theo người đàn ông khác sao?”
Một câu nói của anh ta không chỉ khiến tôi mà ngay cả Tống Duyên Minh cùng ngây cả người ra.
Cô ta nhìn Lý Hào Kiệt, õng ẹo hét lên: “Hào Kiệt…”
Lý Hào Kiệt không hề để ý tới cô ta, mà nói với tôi: “Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
Giọng điệu của anh ta không phải để bàn bạc mà chính là mệnh lệnh.
Tôi không dám từ chối.
Cuối cùng, chỉ có thể ngồi một mình trên xe Lý Hào Kiệt để về công ty.
Khi tôi tới công ty, Lương Khanh Vũ đang ở trong văn phòng đợi tôi.
Câu đầu tiên anh ấy nói khi gặp tôi là: “Chồng em thích chị em sao?”
Tình trạng ban nãy đã hoàn toàn rõ ràng.
Tôi gượng cười không trả lời, coi như là thừa nhận.
Sắc mặt của Lương Khanh Vũ đột nhiên lóe sáng, nhìn tôi: “Hôn nhân là chuyện cả đời người, nếu như em sống với anh ta không hạnh phúc, có lẽ… có thể suy nghĩ đến người khác xem sao.”
“Người khác?”
Tôi lui lại phía sau.