Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Chương 56


Chương 56

Tôi để lại câu nói này rồi lê đôi chân mệt mỏi rời khỏi phòng. Trần Danh thấy dáng vẻ suy yếu mệt mỏi của tôi, định đến đỡ nhưng lại bị tôi từ chối. Tôi vẫn chưa yếu ớt đến mức cần người khác dìu đi.

Sau sự sắp xếp này, chắc Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ sẽ trở nên xa cách nhỉ? May mà Lê Minh Quang hành động nhanh, thành công gọi Nguyễn Mỹ đến, để cô ta tận mắt thấy tôi và Trần Thanh Vũ quấn lấy nhau trong điên cuồng.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Tôi hất cằm, lạnh lùng nhìn về phía trước. Khi quay về chỗ ở, tôi thấy Lê Minh Quang đang đứng trước cửa nhà. Chẳng biết anh ấy đã đợi ở đây bao lâu. Khi nhìn thấy tôi, Lê Minh Quang nở nụ cười yếu ớt. “Rốt cuộc em cũng về rồi.” “Minh Quang.. tại sao anh lại ở đây..”

Tôi cắn môi, khàn giọng nói. “Anh lo cho em, không biết bên em có thuận lợi không. Lê Minh Quang vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi với vẻ thân mật.

Nghe thấy thế, hơi thở của tôi không khỏi thoáng đứt quãng. Tôi nhếch môi, không nói nên lời, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu. “Mệt chết rồi nhỉ? Chúng ta vào trước đã, anh nấu cơm cho em.” Lê Minh Quang cũng không nói gì nhiều, chỉ dịu dàng bảo tôi. “Vâng.” Tôi khịt mũi một cái, che giấu sự ảm đạm ở sâu trong mắt, khế gật đầu.

Sau khi tôi lấy chìa khóa rồi mở cửa, Lê Minh Quang cất đồ ăn vào tủ lạnh, còn tôi thì đi tắm. Tôi nhìn những dấu vết nổi bật trên người, cố nén nỗi bị thương trong lòng. Dường như những dấu vết loang lổ này đang nói cho tôi biết một tin, tôi đã hoàn toàn… sa đọa.

Nhưng như vậy thì sao? Từ khi mất con, lòng tôi đã hóa thành một vũng nước tù, trừ báo thù ra, tôi không muốn nghĩ đến chuyện gì khác nữa. “Bảo Nhi, có thể ra ăn cơm rồi.” Giọng của Lê Minh Quang vang lên bên ngoài cửa, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, hốt hoảng mặc quần áo, bước ra ngoài với đôi chân mỏi nhừ.

Lê Minh Quang làm rất nhiều món, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm. Tôi không nhịn được sờ cái bụng teo tóp, cười với anh ấy: “Thơm thật, chắc chắn sẽ rất ngon. “Thấy ngon thì ăn nhiều một chút, sau này nếu em không muốn nấu cơm thì để anh làm cho.” Lê Minh Quang dịu dàng nói.

Tôi gật đầu, cầm đũa, uống ngụm canh.

Sau khi ăn xong, tôi và Lê Minh Quang ngồi trên ghế số pha xem tivi. Anh ấy nhìn tôi rồi nói: “Nếu thấy mệt thì dựa vào người anh mà ng.” “Minh Quang, anh nói xem, em sẽ xuống địa ngục chứ?” Tôi quay đầu nhìn anh ấy, cười khẽ.

Lê Minh Quang sờ mặt tôi, nói với ánh mắt phức tạp: “Cho dù xuống địa ngục, anh cũng sẽ đi cùng em, bởi vì… anh cũng là kẻ có tội.

Câu nói tiếp theo của Lê Minh Quang rất nhỏ, tôi không nghe rõ. Tôi đã đi được bước đầu, nhất định phải tiếp tục, nhất định phải làm nốt. …

Sau lần đó, Trần Thanh Vũ không hề xuất hiện trước mặt tôi, ngay cả Nguyễn Mỹ cũng thế. Trên báo thỉnh thoảng vẫn đăng ảnh thân mật của hai người, tôi chỉ cười lạnh, chẳng thèm quan tâm.

Bây giờ cùng lắm bọn họ chỉ duy trì sự hòa thuận bên ngoài, khoảng cách giữa hai người đã ngày càng lớn. Hiện tại tôi không nóng vội, giống như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, im lặng chờ con mồi đến cửa.

Một tuần sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà ấy bảo tôi tối nay về nhà ăn cơm. Tôi nhớ đến dáng vẻ của bà khi làm loạn ở công ty tôi vì cái chết của Huỳnh Tấn, lúc đó, ánh mắt bà ấy tràn ngập sự căm hận.

Ngay cả khi tôi nằm viện vì sinh non, bà ấy cũng chẳng thèm đến nhìn. Tôi đang nghĩ, có phải bây giờ mẹ đã tha thứ cho tôi rồi không? Trong lòng tôi vẫn khát khao sự ấm áp của gia đình, mặc dù sau khi bố mất, căn nhà đó đã chẳng còn sự ấm áp gì đáng nói nữa.

Đến tối, tôi báo với Lê Minh Quang rồi quay về nhà họ Huỳnh. Khi tôi bước vào, mẹ đang xào rau. Nhìn thấy tôi, bà mỉm cười nói: “Về rồi à, ngồi ở phòng khách chờ một chút, thức ăn sắp xong rồi.”

Tôi nhìn nụ cười quen thuộc trước mặt, sự thấp thỏm khi đi đường lập tức biến mất. Vừa rồi khi đi trên đường, tôi vẫn luôn căng thẳng, chỉ sợ đến khi gặp nhau, mẹ sẽ bất chợt nổi giận. Nhưng bây giờ, xem ra bà ấy đã thoát khỏi nỗi ám ảnh từ cái chết của Huỳnh Tấn.

Tôi ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn màn hình TV trước mặt, có vẻ Huỳnh Sang không ở nhà. Đến khi tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, ngoài sân bỗng truyền đến tiếng bước chân, còn có cả tiếng nói chuyện. Tôi mở to mắt, vừa quay đầu đã thấy Huỳnh Sang dẫn người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu đen, có dáng vẻ hơi lỗ mãng bước vào. “Chị, chị về nhanh thế, sao không gọi cho em để em đi đón chị?” Huỳnh Sang mỉm cười một cách rất nhiệt tình, chào hỏi tôi.

Trong khoảnh khắc kia, tôi hơi ngẩn ngơ trước thái độ nhiệt tình của nó.

Lúc tôi đang định nói gì đó, Huỳnh Sang đã giới thiệu người đàn ông trung niên kia với tôi: “Ông chủ Hùng, đây chính là chị tôi, sao nào, xinh đẹp không?” “Đẹp lắm, tôi rất hài lòng. Ông chủ Hùng nhìn tôi, nheo đôi mắt nhỏ như hạt đậu lại.

Ánh mắt của ông ta khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên. Tôi nhìn Huỳnh Sang với vẻ không vui: “Đây là ai vậy?” Huỳnh Sang lập tức đáp: “Đây là ông chủ của công ty em, vẫn luôn quan tâm đến em. Hôm nay em cố ý mời người ta tới ăn cơm đấy.”

Huỳnh Sang tìm được việc rồi ư?

Trong lúc tôi hơi giật mình vì lời nói của Huỳnh Sang, ông chủ Hùng đã bước đến, vươn tay ra với vẻ lễ độ giả tạo: “Cô Nhi, nghe danh đã lâu. Nghe nói trước đây cô là vợ của tổng giám đốc Vũ, bây giờ đã ly hôn, đang sống một mình đúng không?”

Tôi thoáng cử động môi, lạnh nhạt nói: “Chào ông, tôi không nổi tiếng như thế đâu.”

Trông thấy thái độ lạnh lùng của tôi, ông chủ Hùng nở nụ cười ngại ngùng. Ông ta nhích lại gần, phả hơi thở vào người tôi: “Bây giờ cô Nhi đang làm gì vậy?”

Tôi không thích người đàn ông xa lạ dựa sát vào tôi đến vậy. Hơn nữa ông ta còn bị hôi miệng, khiến tôi không nhịn được mà nhíu mày.

Tôi chậm rãi dịch qua chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Tôi đang làm thư ký cho tổng giám đốc Quang của tập đoàn Thời Quang.” “Ồ? Làm thư ký à? Bên tôi cũng có chức vụ này, không biết cô Nhi có muốn đổi chỗ làm việc không? Tôi thấy cô Nhi rất có năng lực, nghe nói trước đây cô là nhà thiết kế, hơn nữa còn tự mở studio à? Dưới tay tôi cũng có cửa hàng quần áo, nếu cô Nhi đồng ý, tôi có thể giúp cô mở một cửa hàng kiểu này, cô thấy sao?”

Tôi cũng không phải tay mơ, đương nhiên sẽ hiểu rõ vẻ mặt này của ông chủ Hùng. Người đàn ông này muốn bao nuôi tôi à?

Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, nói với ông ta: “Thật sự xin lỗi, tôi thích làm ở tập đoàn Thời Quang. Ý tốt của ông chủ Hùng, tôi xin ghi nhận.”

Sắc mặt của ông chủ Hùng trở nên rất khó coi, Huỳnh Sang đang đứng cạnh lập tức bảo: “Ông chủ Hùng, chúng ta nói chuyện sau, ngồi xuống ăn cơm trước đã. Ngài nhất định phải nếm thử tay nghề của mẹ tôi đấy, ngon cực kỳ

Ông chủ Hùng thu lại ánh mắt đang dán lên người tôi, dối trả cười với Huỳnh Sang rồi bước về phía phòng ăn.

Huỳnh Sang bước đến bên cạnh, nhỏ giọng nói với tôi: “Chị, chị nói chuyện biết điều một chút, ông chủ Hùng kia đúng là nhà giàu mới nổi, rất nhiều tiền. Ông ta đã đồng ý mua cho em một chiếc Ferrari đời mới phiên bản giới hạn, chị đừng làm hỏng chuyện của em.” “Tại sao ông chủ của em lại mua cho em chiếc xe đắt tiền như vậy?” Nghe thấy thế, tôi không nhịn được mà nhíu mày.

Cho dù gặp được một ông chủ lớn hào phóng yêu người tài, họ cũng không thể tự dưng mạnh tay chi tiền như vậy chứ?

Tôi nhìn Huỳnh Sang với vẻ hơi khó hiểu, nó phàn nàn: “Ánh mắt của chị là sao thế? Ở công ty bọn họ, em thật sự là một nhân tài quan trọng, đợi lát nữa chị dỗ dành ông chủ Hùng giúp em, nếu em có tiền thì cũng không thiếu phần của chị

Huỳnh Sang nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ chán ghét rồi đẩy tôi đến phòng ăn.

Tôi bị Huỳnh Sang đẩy đi. Mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ trước hành động hôm nay của nó, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn. Khi chúng tôi đến phòng ăn, mẹ và ông chủ Hùng đang nói chuyện. Không biết hai người nói về cái gì, biểu cảm của mẹ hơi kỳ quái, sau khi thấy tôi thì lập tức bảo tôi chào hỏi ông chủ Hùng.

Tôi ngồi vào chỗ, ông chủ Hùng ngồi bên cạnh tôi, tay ông ta sắp chạm vào người tôi rồi. Tôi nhíu mày trước động tác của ông ta, sắc mặt có chút lạnh lùng.

Ông chủ Hùng thấy thế thì kiềm chế lại, không dám đặt tay lên người tôi nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà xoa tay, sâu xa nói với tôi: “Tính cảnh giác của cô Nhi cao thật.”

Tôi nở nụ cười giả tạo, thản nhiên đáp: “Nào có.” Ánh mắt háo sắc của ông ta nhìn chằm chằm vào tôi như thế, tưởng tôi mù à? Trong bữa cơm, mẹ liên tục bảo ông chủ

Hùng ăn đi. Tôi nhìn gương mặt béo múp của ông ta, cảm thấy hơi ghê tởm, dáng vẻ đầy mỡ kia khiến người khác vô cùng khó chịu. Tôi nuốt không trôi, luôn cảm thấy bầu không khí của bữa cơm ngày hôm nay hơi kỳ lạ. Sau khi nhẫn nhịn một lúc lâu, tôi thấy đã gần đến giờ phải về, bèn cầm túi nói với ông chủ Hùng: “Ngại quá, tôi phải đi đây, ngày mai tôi còn phải đi làm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.