Chương 241 Một mạng đổi một mạng
Hạ Cẩm gặp qua không biết bao nhiêu loại người, nên với kiểu hồ ly tinh như An Nhiên, bà không muốn để vào mắt. Có điều quyết định của con trai khiến bà đứt từng khúc ruột, “Thành… nó bị mê hoặc đến phát điên rồi” Hạ Cấm uất ức nói. “Thế mà lại dám tuyên bố không cần lưu lại huyết mạch! Lại còn chấp nhận cái thẳng con hoang kia.”
Trợ lý Diệp kinh hãi không thôi: “Tức là… cậu chủ không muốn sinh con?”
“Ừ” Hạ Cẩm day day thái dương, tuyệt vọng suy sụp. “Làm sao nó dám nhận một thẳng con riêng của vợ làm con trai mình? Chẳng lẽ định sau này cho nó thừa kế tất cả sản nghiệp? Có phải nó bị điên rồi không?”
Trợ lý Diệp ở lâu cũng biết tính cách của Tống Thành, vô cùng quyết liệt, đã nói ất làm, cho nên vội vàng đào xới suy nghĩ một chút, lát sau mới nói bằng tình thế này lại một chút…”
Người nào có đủ khả năng cân bằng? Hẳn dốc lòng say mê một cô gái, đến ân nhân bốn năm Nguyễn Vũ Như cũng tiễn ra khỏi cửa, cấp dưới xuất sắc Tường Vi cũng thẳng tay đuổi việc, em gái của bạn thân Cao Khuê cũng chẳng mảy may liếc mắt lấy một cái.
Bản tính hẳn từ nhỏ đã được trui rèn khí phách cùng thái độ kiêu ngạo, từ khi còn đi học cũng nào có…
Hạ Cẩm dừng tay, hai mắt mở lớn Còn có một người. Phan Thủy Tường!
“Ý cô là?”
Trợ lý Diệp khéo léo gật đầu: “Đúng vậy. Mười năm trôi qua nhưng cô gái kia vẫn nhớ mãi không quên cậu chủ. Hiện tại cô thần trí không rõ, cha mẹ, em trai không nhớ, lại chỉ nhớ được duy nhất một mình cậu chủ nhà chúng ta”
“Không được” Hạ Cẩm suy nghĩ một lát, sau đó lại lắc đầu. “Không thể được. Tuy tôi rất thông cảm cho Phan Thủy Tường nhưng cô ta xét cho cùng vẫn là bị người ta làm nhục. Mỗi lần nhìn thấy cô gái ấy, tôi sẽ nhớ lại hình ảnh năm xưa.
Cho nên… không được”
Trợ lý Diệp lúc trước còn nể mặt An Nhiên một chút, nhưng bây giờ lại vô cùng ghét bỏ, xúc xiểm thêm một ít: “Nhưng ít ra còn sạch sẽ hơn An Nhiên. Nghe nói năm xưa An Nhiên còn cùng rất nhiều nam sinh.”
“Thôi đi!” Hạ Cẩm tức giận đập bàn một cái, chỉ hận không thể đập nát bộ mặt kia. “Trác táng như vậy lại có can đảm muốn chen chân vào cửa nhà ta?”
Điểm qua lại một lượt, Hạ Cẩm vẫn nhớ rõ, từ sau khi An Nhiên kết hôn với Tống Thành có qua lại với Phan Tùng Hưng, cùng nhau ôm ấp, đút đồ ăn giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn mối quan hệ phức tạp với Hoàng Kiên, đối với vô số đàn ông mắt đi mày lại, chắc chắn là Tống Thành không thể thỏa mãn cô ta. Người như vậy, không cần tra cũng biết thuở trước đã hư hỏng đến mức nào.
Nếu cô ta có nhu cầu cao như vậy thì chỉ bằng đem vứt vào nhà thổ cho cô ta hưởng thụ đi!
Bà bực bội giao việc: “Chậm nhất nửa tháng, giải quyết cô ta đi” Giọng nói không còn một chút hiền hòa hay đau xót nào, chỉ có tàn nhãn lạnh như băng.
Trong bãi xe của bệnh viện Phụ sản, chiếc xe của Tống Thành thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hắn vội vã đẩy cửa xuống xe, kính râm trên mặt vẫn chưa kịp tháo xuống. Mắt kính phắn quang chiếu hình ảnh một cô gái mệt mỏi đứng dựa vào tường.
An Nhiên cúi đầu di di mũi chân, hai tay chấp sau lưng, dáng vẻ giống hệt học sinh tiểu học phạm lỗi bị thầy cô bắt phạt. Cúc áo trên cổ bị kéo đứt, tóc cũng tán loạn, hiển nhiên là bị người khác lôi kéo làm khổ.
“Thể này mà là không bị gây khó dễ sao?”
Nghe giọng nói không vui của Tống Thành, cô.
vội vã ngẩng lên, ánh mắt đã long lanh nước từ bao giờ.
Rõ ràng khuôn mặt điển trai của hẳn đang tối om, khắp người phảng phất cảm giác muốn giết người nhưng An Nhiên lại không thấy sợ, thậm chí còn ngược lại, tảng đá đè nặng trong lòng cô đã lăn sang một bên lúc nào không rõ.
“Lên xe đi” Tống Thành hất căm về phía xe đang đậu, nhàn nhạt nói. “Để anh đến gặp người nhà của sản phụ kia. Để xem bọn họ ba đầu sáu tay thế nào lại dám động vào vợ anh”
Hắn cực kì xót xa, cô vợ nhỏ hẳn nâng niu như bảo bối lại bị người khác đụng tay đụng chân. Muốn tiền, hắn có thế đền. Nhưng đã động đến người thì hẳn sẽ không bỏ qua.
An Nhiên cầm lấy tay hẳn, nhỏ giọng: “Em nhắn anh mua canh gà tần đến, anh có mua không?”
“Hừ, canh gạ tấn thì có đấy!” Hắn liếc mắt. Bị người ta bắt nạt đén mức này rồi vẫn đòi hắn mang canh gà đến dâng lên sao? Đúng là cô vợ hắn hết thuốc chữa mà!
An Nhiên thở dài, nói: “Gần đây thể nào cũng có. Phụ nữ bị sảy, thân thể sẽ yếu ớt vô cùng, rất cần bổ sung dinh dưỡng”“
“Còn dám nói!” Hắn trừng mắt, dứt khoát đem cái ý tưởng đi mua canh gà tần ném ra sau đầu.
Tống Nguyệt Sương đã được phẫu thuật xong và chuyển sang phòng hồi sức. Do tình thế quá gấp, Nguyệt Sương chưa được chuyển ngay vào phòng VIP. Nếu mang tên tuổi của cha hay anh trai ra thì chắc chắn cô sẽ được thu xếp ngay một phòng, nhưng như vậy thì chẳng thà bảo cô ra hành lang mà nắm còn hơn!
Ở trên giường bện quạnh quẽ một mình, nhìn các sản phụ giường bệnh có người nhà đến chăm nom, người có chồng, người có mẹ, người có anh chị em. Chỉ mình cô vò võ cô đơn.
“Phòng này à?” Tống Thành bị dáng vẻ ngập ngừng của An Nhiên làm cho kích động. Rốt cuộc người nhà của sản phụ kia đã làm những gì mà dọa cô vợ nhỏ của hắn đến mức này? Ngay cả lúc ngã xuống hồ cá sấu, nhìn cô cũng không bạc nhược đến thế.
Hắn sốt ruột đẩy cửa xông vào.
Bên trong, một người đàn ông xăm trổ đầy mình, mặt mũi bặm trợn trừng mắt nhìn ra, xem ai là người mở cửa mạnh tay đến thế.
Tống Thành bắt được ánh mắt ấy, lập tức xông đến trước mặt gã, lạnh lùng n “Cậu đánh vợ tôi?” Hắn liếc thấy trên bắp tay cuồn cuộn của đối phương có mấy vết cào còn mới, chắc chắn là An Nhiên cố sức chống trả. Bị cánh tay hộ pháp này giáng xuống, làm sao cô chịu nổi?
Người kia không hiểu gì, cặp lồng cơm trên †ay lung lay một hồi: “Ơ… tôi có làm gì đâu?”
Tống Thành cười khẩy, trước mặt kẻ yếu thì hung hăng, thấy kẻ mạnh hơn thì rụt vòi lại, hẳn khinh thường, muốn vung tay lên một nhát.
“Ông xã, không phải..” An Nhiên vội vã hô lớn, xông đến ôm chặt tay hắn. “Không phải người này đâu. Anh nhầm rồi.”
Nắm tay của hẳn nhanh chóng thu về. Hắn nghỉ hoặc nhìn An Nhiên một lúc, thấy có vẻ như cô nói thật chứ không phải bao che. Lúc này mới buông lỏng, hỏi: “Vậy ai đánh em?”
“Em” Giọng nói đầy hận thù rơi vào tai Tống Thành khiến hắn giật mình quay lại, nhất thời không biết nói gì.
Nhìn đến An Nhiên vẫn đang cúi gãm, hẳn trầm mặc một lúc rồi mới đi tới giường bệnh phía trước, kéo soạt tấm rèm trắng sang một bên.
Trên giường bệnh, Tống Nguyệt Sương gầy gò ngồi ở đó, mặt sưng phù, trên tay xuất hiện nhiều vết xước do bị ngã cầu thang, mắt kính đâm vào mặt tạo nên tình cảnh vô cùng thảm hại Tống Thành cứng người: “Sao lại thế này?”
Tống Nguyệt Sương không trả lời, chỉ trừng mắt hận thù nhìn chăm chăm An Nhiên. Bao nhiêu oán hận trào ra khiến trái tìm An Nhiên lần nữa co chặt, lặng lẽ áy náy, nép mình phía sau Tống Thành.
Hắn quay sang hỏi cô: “Cho nên mới nhất định bắt anh mua canh gà tần đến?”
An Nhiên cúi không trả lời. Rõ ràng người bị sảy thai chính là Tống Nguyệt Sương.
“Anh trai” Tống Nguyệt Sương trừng trừng nhìn về phía Tống Thành, dẫn từng tiếng. “Li hôn với cô ta đi”
“Nói bậy cái gì đấy?” Hẳn cau mày nhìn em gái.
“Nếu không, hừ, một mạng đền một mạng”
Tống Thành lại càng khó chịu: “Phôi thai không được tính là một cái mạng”
Tống Nguyệt Sương thấy anh trai trước sau gì đều bảo vệ kẻ thù, ngay cả một câu hỏi han quan tâm tới cô cũng không nói, khiến cho cô càng thêm ương ngạnh: “Nếu đã vậy, chờ đến khi cô ta mang thai, em sẽ đá rớt cái thai đó, anh đồng ý không?”
Nói người thì dễ, nghe người nói đến thì khó.
Tống Thành một mực nghiêm khắc nói: “So sánh được sao? Cho dù lần này không sảy thì em nghĩ đứa trẻ kia được phép chào đời?
Nói cho em biết, điều đó là không được phép!”
An Nhiên thấy chồng mình nói quá nặng lời, vội vàng níu tay áo hắn, nhắc hắn bớt bớt một chút. Dù sao Tống Nguyệt Sương vừa mới mất con, thân thể thương tổn nặng nề, lại là một cô gái nhỏ, chỉ sợ nghĩ quẩn sẽ “Không được phép?” Tống Nguyệt Sương cay nghiệt ch chiết, cổ họng nổi cả gân xanh chạy dọc đến mang tai. “Cả nhà ai cho phép mà anh vẫn lấy Nguyên An Nhiên kia, làm cho mẹ bao phen đau đầu? Cô ta hại chết con của em, em không chấp nhận gọi cô ta là chị dâu. Chết cũng không nhận. Anh không li hôn, em chết cho anh xeml”
Tống Thành thấy Nguyệt Sương quá kích động, muốn kéo An Nhiên tránh đi, sau đó sắp xếp người tới đây chăm sóc cho cô: “Tùy em”