“Ừm, thế thôi con cũng ngủ đi”
Bạch Ngọc Lan đợi mẹ cúp trước mới để điện thoại xuống bàn, vừa muốn đứng dậy thì Dương Tử Sâm đã đẩy xe ra tới đây, thấy anh vẫn mặc áo tay dài cùng quần dài cô mở miệng bảo: “Anh có thể mặc thoải mái một chút không cần phải mặc áo tay dài đâu, em đã bảo rồi không đế ý cánh tay của anh, trong phòng chỉ có hai chúng ta không có người ngoài anh đâu cần phải e ngại, để em đi lấy áo khác cho anh.”
Nói rồi Bạch Ngọc Lan muốn ra tủ lấy quần áo khác cho anh nhưng Dương Tử Sâm lại khàn giọng nói: “Tôi không có quần áo ngắn”
Bước chân của Bạch Ngọc Lan chững lại, thầm nghĩ cũng phải, anh đã cố ý che dấu cánh tay đầy vết sẹo kia thì làm sao có áo ngắn tay trong tủ, cô trâm ngâm một chút sau đó đề nghị: “Hay mai em đi mua quần áo mới cho anh nhé?”
Cô cảm thấy ý tưởng này của mình rất được, cô không muốn anh phải suốt ngày che che giấu giấu cánh tay của mình, như vậy thật là khó chịu biết mấy.
Thế nhưng Dương Tử Sâm lại có vẻ không đồng ý, anh từ chối thẳng thừng: “Không cần”
Bạch Ngọc Lan lại đi đến bên anh mà nói: “Quà em tặng anh cũng không cần sao?”
Dương Tử Sâm chỉ mím môi không trả lời, Bạch Ngọc Lan cũng không nói nữa cô chuyển chủ đề: “Anh có muốn xem phim không, em và anh chọn một bộ phim rồi cùng xem nhé?”