Chương 81
“Cũng tạm thôi.”
Dù có ngon cô ta cũng không thừa nhận điều này.
Bạch Ngọc Lan trở lại phòng trên tay là khay đồ ăn thơm lừng lan tỏa cả phòng, Dương Tử Sâm ngửi thấy mùi lại quay sang nhìn cô.
“Em nấu đồ ăn xong rồi, chúng ta mau ăn thôi, giờ này chắc anh cũng đói bụng rồi đúng không.”
Bạch Ngọc Lan đặt khay xuống bày thức ăn ra bàn, cô nhìn thoáng qua đồng hồ đã hơn sáu giờ tối rồi, bình thường đây là giờ anh dùng bữa nhưng nghe thím Quyên nói lúc trưa anh ăn ít lại thêm trời mưa nên cô nghĩ anh sẽ nhanh đói bụng.
Dương Tử Sâm tự đẩy xe ra bàn, nhìn mấy món ăn trên bàn vị giác của anh lại bị kích thích, anh có chút kén ăn nhưng mấy món người phụ nữ này làm lại tự nhiên hấp dẫn anh.
Bạch Ngọc Lan xới cho anh một chén cơm rồi đặt xuống trước mặt anh, sau đó lại tự xới cho mình lưng chén rồi mới cầm đũa lên, đầu tiên cô gắp cho anh một miếng cá nói: “Anh mau ăn đi, ăn nóng mới ngon”
Từ lần gắp đồ ăn cho anh thấy anh không cự tuyệt cô liên thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn cho anh, có điều cô cũng chiều theo sở thích của anh mà gắp đồ ăn.
Ở với anh tuy chưa được bao lâu nhưng cô thấy người đàn ông này khá là kén ăn, thịt cá không nói nhưng rau củ lại ăn có lựa chọn.
Mà cô lại phát hiện anh toàn ăn củ không ăn rau, cô hỏi vì sao anh lại nói không thích.
Đúng là người đàn ông lạ lẫm, rau là thứ dễ ăn nhất lại không ăn.
Cho nên trên bàn cơm của bọn họ thường sẽ có một đĩa rau cho cô và một món canh củ cho anh.
Nhắc đến điều này cô lại quên mất, canh chua của cô chỉ toàn là rau, anh liệu có ăn được không đây? Một lúc sau cô liền có được câu trả lời, anh múc một chén canh nhưng chỉ toàn múc dưa chua không lấy bất cứ một loại rau nào khác, giá, đậu bắp, dọc mùng, ngay cả cà chua cũng bị anh dẹp sang một bên.
Cô trố mắt nhìn anh, người đàn ông này, kén ăn rau cũng không kén ăn đến mức đó chứ, cơ mà dưa muối cũng là rau mà sao anh có thể ăn được mà những thứ khác lại không ăn? Lẽ nào ăn chỉ ăn đồ muối, cô thử hỏi: “Anh có thích ăn kim chi hay không?”
“Không thích”
“Vậy tại sao anh lại ăn được dưa muối?”
Bạch Ngọc Lan nhìn anh hỏi.
Lại thấy động tác của anh hơi khựng một chút sau đó tiếp tục ăn giống như không nghe thấy cô hỏi.
Người đàn ông này đúng là lãnh đạm, cô lại nhoẻn cười một cái gắp một ít dọc mùng bỏ vào chén anh nói: “Anh ăn thử cái này đi, rất ngon đó”
Dương Tử Sâm đang ăn lại nhíu mày bỏ đũa xuống, lại lạnh lùng nói: “Tôi chỉ ăn dưa”
“Ai ya, anh cũng đừng như con nít kén ăn như vậy, thử một chút cũng không sao, nếu không thích tôi sẽ nhặt ra cho anh, thể nào?”
Bạch Ngọc Lan không khỏi dụ dỗ anh.
Dương Tử Sâm nhìn cái chén giống như kẻ thù nhưng sau đó lại nâng đũa lên gắp thử một miếng dọc mùng bỏ vào miệng nhai nhai mấy cái.
Bạch Ngọc Lan luôn theo dõi biểu hiện của anh không thấy anh nhíu mày mới hỏi: “Thế nào, thế nào, ngon chứ hả?”
Dương Tử Sâm không nói thay vào đó là cầm cái chén lên ăn.
Nói vậy là anh thích ăn đúng không? Cô muốn dụ anh ăn thêm mấy thứ khác nhưng nghĩ lại liền thôi, cái gì cũng phải từ từ.
Tập đoàn Dương thị cho ra đời sản phẩm mới chưa được bao lâu đã thống lĩnh thị trường tiêu thụ trong và ngoài nước, từ người mẫu hoa hậu cho tới các tiểu thư quý tộc đều săn lùng mang về cho mình chiếc váy Ngũ Sắc Phi Thương.
Dương Tử Hiên nhìn báo cáo doanh thu trong tuần tiên lại phát hiện ra một điều, Ngũ Sắc Phi Thương lại bán chạy hơn bộ trang sức Điệp Sắc Phi Phong do Sala thiết kế.
Cho nên tên tuổi của Dương Tử Hiên bỗng chốc nổi như cồn, bọn họ còn tung hô hắn vượt xa Dương Tử Sâm.
Điều này khiến hẳn không vui ngược lại sắc mặt trở nên âm trâm.