Chương 41
“Tôi đã nói rồi thứ như cô ta sớm muộn gì cũng bị đại thiếu gia đánh cho bầm mặt, nhìn xem bây giờ không phải là u đầu rồi sao, đáng đời”
Người lên tiếng là Tiểu Hà, cô ta cay cú Bạch Ngọc Lan từ chuyện lần trước lúc này mới có dịp chế nhạo cô.
Ba người còn lại trong nhà bếp không ai dám hó hé gì bọn họ không phải người nhiều trước hơn nữa sau vụ lần trước bọn họ lại có vẻ sợ cô nhiều hơn.
Tiểu Hà thấy mấy người này không nói gì trong lòng thâm khinh bỉ, đúng là một lũ nhát cáy, có phu nhân rồi còn sợ như vậy.
“Ta nói đúng là ông trời có mắt, bước chân vào nhà họ Dương cũng không dễ như vậy, làm kiêu sao? Xem, cuối cùng cũng không phải sứt đầu bể trán?”
“Tiểu Hà, bớt nói vài câu đi”
Thím Quyên không khỏi nhắc nhở.
“Tôi có miệng thì nói thím cản tôi làm cái gì, cũng không phải nói thím, hừ”
Tiểu Hà hừ nhẹ một tiếng.
Thím Quyên chỉ lắc đầu thở dài không nói gì thêm, nhìn biểu hiện của đại thiếu phu nhân bà liền biết cô ấy không quan tâm gì đến mấy lời nói mai mỉa của Tiểu Hà, con bé này cứ luyên thuyên mãi cũng chẳng được cái gì.
Lúc này Tiểu Khải đi đến hình như muốn lấy cơm cho Dương Tử Sâm, thấy vậy cô lại nói: “Để tôi mang cơm đến cho đại thiếu gia, hôm nay tôi muốn ăn sáng cùng anh ấy”
Tiểu Khải lại nhíu mày nói: “Đại thiếu gia không thích người khác ăn cơm chung “”
“Tôi không phải người khác tôi là vợ anh ấy, cậu để tôi, có việc gì thì cậu đi làm đi.”
Bạch Ngọc Lan nhàn nhạt nói lại mang một lúc hai khay cơm đi vào bên trong.
Dương Tử Sâm đang ngồi trước bàn ăn cơm thấy cô bước vào còn mang cơm theo anh nhíu mày cau có nói: “Tại sao lại là cô? Tiểu Khải đâu?”
“Vì sao không thể là tôi, bắt đầu từ hôm nay ba bữa tôi sẽ ăn cơm cùng anh.”
Bạch Ngọc Lan vừa nói đặt hai hai khay cơm xuống bàn.
“Ai cho phép cô…”
Dương Tử Sâm chưa nói xong Bạch Ngọc Lan đã giành lời nói trước, “Ai da, mới sáng sớm anh đừng có khó chịu như vậy mau ăn đi đồ ăn sắp nguội đến nơi rồi”
Người đàn ông này có không đồng ý cô cũng sẽ ăn cùng anh nên cô không để ý đến việc bị anh phản đối lại bắt đầu ăn phần của mình.
Phần ăn của cô rất đơn giản chỉ có bánh mì kẹp trứng xúc xích cùng một một ly sữa tươi, bữa sáng mới thức dậy cô cũng không muốn ăn nhiều.
Theo lẽ thường Dương Tử Sâm đã tức giận ném đồ rồi nhưng hôm nay anh không những không tức giận lại còn bắt đầu ăn bữa sáng của mình, bởi vì anh đã thử rất nhiều cách người phụ nữ này cũng không chịu rời đi.
Một bữa sáng ăn trong yên tĩnh thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dương Tử Sâm nhíu mày biểu lộ không vui, anh không muốn người khác làm phiền mình chính vì thế anh cũng không lên tiếng.
Bạch Ngọc Lan thấy anh không phản ứng cô cũng không thể ngồi im lại đứng dậy đi ra mở cửa.
Người tới lại là người cô không ngờ đến.
Dương Tử Hiên có chút bất ngờ lại cười như có như không nói: “Không nghĩ người mở cửa lại là chị dâu, trán chị bị làm sao thế kia, tôi nghe đám người hầu nói chị bị anh hai tôi đánh sao, thật là tồi tệ mà, nói thế nào chị cũng là vợ của anh ấy”
“Cậu gõ phòng chúng tôi có chuyện gì?”
Bạch Ngọc Lan không để ý đến lời của cậu ta lại lạnh lùng hỏi.
“Tôi muốn chào hỏi anh hai một tiếng tiện thể cũng mang báo cho anh ấy”
Dương Tử Hiên giơ tờ báo trước mặt cô nói, sau đó lại không màng đến cô cứ thế tiến thẳng đến chỗ người đàn ông đang ngồi xe lăn bên kia.
“Anh hai, chào buổi sáng.”