Chương 15
Mà giới thiệu xong xuôi ông Dương cho đám người hầu lui lại nhìn hai người ngồi ghế nói: “Được rồi, ai làm việc nấy đi, Ngọc Lan vào thư phòng của ta, ta có chuyện muốn nói với cháu.”
“Vâng, thưa ông.”
Đợi hai người vào trong bà Xuân lại nhìn Dương Tử Hiên nói: “Con thấy Bạch Ngọc Lan này thế nào, ông nội con dường như rất thích con bé này, ngay cả chiếc nhẫn gia truyền cũng giao cho nó giữ”
Dương Tử Hiên nhìn bóng dáng của Bạch Ngọc Lan khẽ nhếch môi nói: “Cô ta có chút ý tứ, mẹ cần phải để ý cô ta nhiều chút.”
Bà Xuân lại chán ghét nói: “Đương nhiên mẹ phải để ý rồi”
Con bé đó là vợ của Dương Tử Sâm bà nhất thiết phải quan sát nhất cử nhất động của nó.
Trong thư phòng lầu hai, ông Dương lên tiếng: “Cháu đã làm quen với Tử Sâm chưa, thằng bé có làm khó cháu hay không?”
“Anh ấy chỉ đập đồ thôi ạ còn lại mọi chuyện vẫn tốt.”
Bạch Ngọc Lan trả lời.
Ông Dương lại thở dài nói: “Haizz, lúc trước thằng bé là người điềm đạm nhất trong nhà họ Dương nhưng sau tai nạn lần đó biết mình bị liệt hai chân thằng bé đã bị sốc, tính tình cũng thay đổi từ đó, nếu có thể cháu nhân nhịn nó một chút, ông biết tối qua cháu cũng không dễ dàng gì, cũng ủy khuất cháu rồi”
“Vâng, cháu hiểu”
Dù chỉ gặp một buổi tối nhưng cô thấy anh chỉ giống như một đứa trẻ thời nổi loạn thôi, từ từ vỗ về, dỗ dành vẫn có thể.
“Ừm, sau này vất vả cho cháu rồi, có chuyện gì cứ nói với ta, còn mẹ chồng và em chồng cháu cũng không cần phải để ý nhiều, cháu chỉ cần quan tâm mình Tử Sâm là được.”
“Cháu đã biết, phải rồi thưa ông, hai ngày sau là ngày lại mặt cháu có thể về nhà hay không?”
“Điều này là tất nhiên, ta sẽ để quản gia chở cháu đi, còn Tử Sâm, thằng bé sợ là không đi được với cháu”
“Dạ, mình cháu về là được rồi”
Người kia còn không nhận cô là vợ nói chỉ là đi cùng cô, cô cũng chỉ muốn đến nhà họ Bạch mang mẹ về nhà thôi, cũng không quan tâm Dương Tử Sâm có đi với mình hay không.
Đối với nhiều phụ nữ không có chồng theo về ngày lại mặt sẽ e ngại, sợ hãi những lời dèm pha của người xung quanh nhưng cô lại khác, dù sao cũng không ai để ý đến cô.
Ông Dương chỉ nhìn cô không nói gì thêm, lại để cô ra ngoài.
Bạch Ngọc Lan vừa đi ra liền đụng phải Dương Tử Hiên, cô cũng chẳng quan tâm đến hắn, gật đầu một cái rồi lướt qua người hắn.
Dương Tử Hiên lại đột nhiên lên tiếng: “Nghe nói tối qua anh hai vô cùng âm ï, lại ném đồ đạc lung tung, không làm chị dâu sợ chứ? Anh ta luôn như vậy sau này e là vất vả cho chị rồi, hy vọng chị có thể chịu đựng được anh ta”
“Vợ chồng chịu đựng lẫn nhau là chuyện bình thường, lời này của cậu có vẻ hơi thừa thì phải”
Bạch Ngọc Lan liếc mắt hẳn nói.
“Vậy sao? Chị dâu vì sao lại gả cho anh trai tôi, tôi nghĩ không phải vì mến mộ anh ta đâu nhỉ, lúc trước không nói dù sao bây giờ anh ta cũng là một người tàn phế có người phụ nữ nào quan tâm tình nguyện gả chứ, tôi đoán ông nội cũng phải cho chị không ít lợi lộc, đúng không?”
Dương Tử Hiên vừa nói vừa nhìn về phía cây thần tài ở ngã rẽ bên kia, hắn có thể nhìn thấy một góc của bánh xe lăn như ẩn như hiện nấp phía sau.
Bạch Ngọc Lan nghe những lời nói này có chút chướng tai lại thản nhiên nói: “Tôi vì sao gả cho anh ấy dường như không liên quan đến cậu thì phải”
“Chị dâu thật biết trả lời”
Dương Tử Hiên nghiền ngẫm nhìn cô Bạch Ngọc Lan chán ghét không muốn để ý đến hắn cất bước rời đi, bụng cô đang réo cần phải kiếm cái gì ăn.
Dương Tử Hiên quay sang cây thần tài, bánh xe đã không thấy nữa, hẳn khẽ nhếch môi một cái rời đi.