Nam Thần Nhà Tôi

Chương 157


CHƯƠNG 157: NHÌN DƯƠNG YÊN MỆT MỎI ANH ĐAU LÒNG

Thấy Cao Mỹ Hy đi về phía phòng họp, Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn đi theo, nhưng lại không đi vào, thông qua khe cửa phòng họp, anh nhìn thấy Dương Yến đang đứng trước bàn, một tay chỉ vào màn chiếu sau lưng nói gì đó.

Anh lẳng lặng nhìn chăm chú bóng người gầy gò kia.

Cô gái đó hôm nay mặc một chiếc váy liền bằng len màu nâu sẫm, tóc buộc lên gọn gàng, ngũ quan tinh xảo, có cảm giác đẹp lạnh lùng bức người, mọi cử động rất mạnh mẽ, phong thái vô cùng tinh anh.

Mấy tháng trước còn điềm tĩnh dịu dàng ngoan ngoãn, bây giờ trên người cô gái này mang đầy vẻ tự tin và kiêu ngạo.

Đây là người anh bồi dưỡng được.

Nhìn Dương Yến oai phong trước mọi người, trong lòng Phương Tinh Nghị có cảm giác thỏa mãn khó nói lên lời, đáy mắt hiển hiện ý cười nhàn nhạt, nhìn một hồi, anh lại đẩy xe lăn lặng lẽ rời đi.

Cuộc họp này rất lâu, kéo dài đến hơn bảy giờ tối, nhóm quản lý cấp cao mới đi ra khỏi phòng họp, vẻ mặt ai cũng mệt mỏi.

“Trời ạ, vậy mà họp cả một ngày? Mệt chết mất!”

“Tôi cũng thế.”

“Các anh không phát hiện ra sao, Tổng giám đốc Dương mới lên này so với Tổng giám đốc Phương còn đáng sợ hơn, dường như không có khái niệm thời gian.”

Đám người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, không nghĩ tới “Tổng giám đốc Phương” trong miệng bọn họ lại đang ở ngay phòng khách, mọi người bị giật mình kêu lên.

Sao Tổng giám đốc Phương lại ở đây?

Chẳng lẽ, Tổng giám đốc Phương và Tổng giám đốc Dương có quan hệ khác?

Mọi người thấy Phương Tinh Nghị ở đây, sở thích tám chuyện trong lòng trỗi dậy, nhưng cũng không ai dám nói câu nào, cười chào hỏi Phương Tinh Nghị, sau đó vội vàng rời khỏi biệt thự.

Khoảng năm phút sau, Dương Yến vừa xoa bả vai vừa đi từ trên lầu xuống.

“Làm Tổng giám đốc kiếm sống còn mệt hơn cả nhân viên.” Dương Yến lầu bầu, lúc nhìn thấy Phương Tinh Nghị ở phòng khách, lúc này mới nhớ ra là đang ở biệt thự của Phương Tinh Nghị.

Cô vỗ trán một cái, áo não nói: “Thật xin lỗi anh Tổng giám đốc Phương, họp quá lâu, bây giờ tôi sẽ đi nấu cơm.”

“Không cần, gọi thức ăn ngoài đi.” Thấy cô mệt mỏi như thế, Phương Tinh Nghị có chút đau lòng.

“Không sao đâu, tôi nấu cơm rất nhanh.” Dương Yến nói xong, người đã chạy vội về phía phòng bếp, cô đứng trong bếp đem nội dung của buổi họp hôm nay nói hết cho Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị rót nước sôi vào trong ấm trà, muốn pha một ấm trà đợi lát nữa Dương Yến uống ngủ cho ngon.

Bất thình lình, bên tai truyền đến một tiếng tiếng vang nặng nề.

Phương Tinh Nghị nhìn chung quanh một lượt, lúc đi đến phòng bếp, thấy một người ngã trên mặt đất, mặt biến sắc, lập tức đẩy xe lăn đi qua, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ.

“Dương Yến!”

Anh cố hết sức xoay người, dùng tay vỗ vỗ mặt Dương Yến, lòng như lửa đốt.

Dương Yến không hề có chút phản ứng nào.

Phương Tinh Nghị thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, dùng tay sờ thử trán cô một chút, không nóng, giống như ngủ thiếp đi, hô hấp rất trầm ổn.

Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, cuối cùng thở dài một hơi.

Bác sĩ vội vàng chạy tới làm kiểm tra cho Dương Yến, thân thể không có vấn đề gì, chỉ là mệt nhọc quá độ.

Nhưng bác sĩ cũng dặn dò: “Chắc là cô ấy phải chịu áp lực rất lớn, cũng đừng để cô ấy thức quá khuya, cố gắng đi ngủ sớm, quá vất vả cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh nguyệt của cô ấy.”

Phương Tinh Nghị gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau khi tiễn bác sĩ ra về, Phương Tinh Nghị liền mở lọ thuốc nước ra, đổ ra thìa bón cho Dương Yến.

Mùi thuốc rất nồng, lại đắng, vừa vào miệng Dương Yến đã bị cô nôn ra ngoài, lông mày nhíu chặt, anh cũng đành chịu.

Không uống thuốc sao khỏe lại được?

Phương Tinh Nghị lại thử một lần nữa, lần này thiếu chút nữa thìa bị hất tung ra, anh không có cách nào, đành phải dùng phương pháp trước kia, ngậm thuốc vào miệng mình ép cô uống hết.

Trong miệng cô có mùi cà phê nhàn nhạt, chắc lúc họp đã uống không ít cà phê, bên trong đắng lại có chút ngọt.

Phương Tinh Nghị không nhịn được càn quét khoang miệng của cô, hồi lâu sau mới buông ra.

Khóe môi cô sót lại một chút nước thuốc màu nâu, Phương Tinh Nghị dùng ngón cái lau cho cô, nhìn cô ngủ mơ nàng, nơi mềm mại nào đó ở đáy lòng có chút đau.

Hôm sau Dương Yến tỉnh lại cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, thấy mình ở trên giường không mặc quần áo ngủ có chút buồn bực, cô cũng không nhớ rõ mình đi ngủ như thế nào, dưới lầu lúc gặp Phương Tinh Nghị bèn hỏi thăm.

Phương Tinh Nghị: “Bị ngất ở phòng bếp, tôi ôm cô vào.”

“Thật sự bị ngất ở phòng bếp?” Dương Yến bối rồi, nhìn anh không biết nên nói thế nào: “Phương, Tổng giám đốc Phương anh ném cho tôi cái chăn là được, không cần như vậy…”

Ngẫm lại chú nhỏ Phương đi lại bất tiện lại phải ôm cô lên lầu, hình ảnh kia nghĩ thế nào cũng thấy khó khắn.

“Cô cũng không có mấy cân thịt, không khác Kỳ Kỳ mấy.” Phương Tinh Nghị mở tờ báo ra thảnh thơi ngồi xem: “Chỉ là lúc kéo cô, đầu cô bị đập mấy lần vào lan can thôi.”

“Đập vậy có bị ngốc đi không?” Dương Yến bị dọa theo phản xạ sờ về phía đầu.

Phương Tinh Nghị nhìn cô vài lần, bàn tay che miệng, trầm thấp cười, lộ ra sắc mặt vui vẻ.

Cô gái này đúng là nói cái gì cũng tin.

“Tổng giám đốc Phương, anh quá đáng!” Sau khi Dương Yến biết Phương Tinh Nghị trêu chọc mình, nhíu mày lại, hùng hổ đi vào phòng bếp.

Dương Yến định sau khi ăn sáng sẽ tới công ty một chuyến, xử lý một vài việc giữa trưa sẽ quay lại.

Gọi người tới đây quấy rầy Phương Tinh Nghị nghỉ ngơi cũng không tốt.

Phương Tinh Nghị lại bảo cô không cần như vậy, những chuyện còn lại Cao Mỹ Hy sẽ giải quyết: “Cô là Tổng giám đốc, không phải nhân viên tạp vụ, nếu như lúc nào cô cũng phải tự tay làm, thì thư ký để làm gì?”

“Tình hình bây giờ khác.” Dương Yến nói. Dù sao cũng liên quan đến tồn vong của Phương thị, bước kế tiếp Phương Chính Thành cũng chưa đưa ra, cô cũng không quá yên tâm để người khác làm nhiều việc như vậy.

Giọng điệu của Phương Tinh Nghị không cho ai xía vào: “Để các cô ấy làm đi, cô cần phải nghỉ ngơi.”

“… Được rồi.”

Dương Yến ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng vẫn nghĩ cách xử lý công việc, kết quả Cao Mỹ Hy không nhận điện thoại của cô, hòm thư cũng không có thư mới, Phương Tinh Nghị rất quyết tâm để cô nghỉ ngơi mấy ngày.

Thế là, Dương Yến bận rộn hơn nửa tháng rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Việc thường ngày chính là tưới hoa, nấu cơm, lúc trời không nóng thì ở vườn hoa phơi nắng, thỉnh thoảng xử lý tư liệu trước kia thu thập được.

Cô đồng ý với Phương Tinh Nghị làm quản lý bộ phận R, cũng là vì tìm ra chân tướng cái chết của quản lý Lưu, nhưng đã lâu như vậy rồi mà một chút manh mối cũng không có.

Chẳng lẽ quản lý Lưu thật sự là tử vong ngoài ý muốn?

Điện thoại rung lên hai lần, là tin nhắn Phương Tinh Nghị gửi tới.

【Hôm nay có thể ăn sủi cảo không?】

Dương Yến không nhịn được cười, thực sự khó có thể tưởng tượng ra chú nhỏ Phương sẽ dùng ngữ khí tầm thường như thế, còn thêm một cái dấu hỏi.

Dương Yến:【Được, bây giờ tôi sẽ làm nhân bánh!】

Mặc dù lần trước Phương Tinh Nghị không bài xích cháo lòng heo, nhưng ngày thường lúc ăn cơm, đồ ăn có thịt heo anh vẫn rất ít đụng vào, theo lời anh chính là, thịt heo không có dinh dưỡng, ăn không lành mạnh.

Cái rắm! Chú heo nhỏ không biết đã nuôi sống bao nhiêu người trên thế giới này, vậy mà anh vẫn còn ghét bỏ?

Hôm nay nhất định Dương Yến phải làm sủi cảo nhân thịt heo cải trắng!

Lúc dùng bột mì, Dương Yến mới phát hiện ra không còn bao nhiêu nên tiện tay mua thêm một chút, sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước, cô xông vào phòng khách hét lớn một tiếng, cất cao giọng hát theo loa Bluetooth.

“Tôi không quan tâm bạn là ai bạn là ai tôi vẫn là tôi, để nhịp tim đập mạnh đập mạnh đập mạnh đập mạnh cảm nhận mình còn sống…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.