Chương 325: Mẹ ruột đến thăm
Trác Du Hiên bất lực nhìn người con gái đang xoay người lại kia, hắn thở dài một hơi rồi đi thẳng ra ngoài, không muốn làm phiền Thẩm Quân Dao nghỉ ngơi.
Thẩm Quân Dao ngủ một mạch cho đến tận chiêu, khi tỉnh lại bên tai của cô đã vang lên một giọng nói.
“Con gái, con tỉnh rồi sao?”
“Bà đến đây để làm gì?”
Thẩm Quân Dao chau mày nhìn Trịnh Liên đang hớn hở ở trước mặt của mình, tay bà ta còn đang cầm một ít đồ ăn đang nhìn Thẩm Quân Dao.
Người con gái rặn mãi mới ra được âm thanh, nói xong toàn thân đều trở nên đau nhức.
Cô cứ nhìn chằm chằm bà ta, khuôn mặt tỏ ra sự khó chịu.
Bị con gái hỏi câu này, lại còn dùng thái độ lạnh nhạt kia nhìn bà ta nữa, nụ cười trên môi của Trịnh Liên hơi khựng lại, chân tay của bà ta bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Bà ta đặt thức ăn xuống bàn, máy móc quay sang nhìn Thẩm Quân Dao, lắp bắp nói ra mấy câu.
“Mẹ chỉ là muốn đến thăm con thôi mà?”
Nghe nói dạo gần đây Thấm Quân Dao hay đổ bệnh, sức khỏe lại ngày một yếu hơn, cho nên bà ta thấy vô cùng lo lắng, muốn đến đây thăm con gái từ mây ngày trước rồi thế nhưng Trác Du Hiên đều không cho.
Lần này phải cầu xin mãi Trác Du Hiên mới cho bà ta vào đây nhìn con gái mình một chút đấy.
Khi nhìn Thẩm Quân Dao sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt vô cùng, toàn thân gầy gò đến mức khó coi, trong lòng của Trịnh Liên không ngừng đau xót.
Chỉ có mấy tháng không gặp, vậy mà đứa con gái số khổ này của bà ta lại thành ra cái bộ dạng thảm thương như thế này rồi.
Trác Du Hiên chăm sóc Thẩm Quân Dao kiểu gì vậy cơ chứ? Nghe Trịnh Liên nói câu này, Thẩm Quân Dao không kìm được mà bật cười.
Nhưng mỗi khi cô cười, cơn đau nhức lại lan ra khắp toàn thân cô.
“Đến thăm tôi hay là đến đòi tiên? Bà cứ đi trực tiếp vào vấn đề đi, không phải cố tình tỏ ra quan tâm đến tôi như vậy đâu. Nói đi, bà cần bao nhiêu tiền?”
“Quân Dao, con nói cái gì thế? Mẹ thật sự đến thăm con mà, không phải cần tiền hay gì hết”
Sắc mặt của Trịnh Liên thoáng chốc đã co rúm lại.
Mỗi khi Thẩm phu nhân đến thăm con gái mình, con bé đều nghĩ bà ta đến đòi tiền hay sao? Chẳng qua bà ta chỉ muốn đến thăm đứa trẻ này thôi mà, vậy mà đứa bé ấy lại một mực nghĩ rằng bà ta đến đây để đòi tiền.
Nhưng bà ta đâu có lý do gì để trách Thẩm Quân Dao Cô có suy nghĩ như vậy không phải tất cả đều là do bà ta hay sao? Trước đây, Thẩm phu nhân đến tìm Thẩm Quân Dao không chửi mắng đe dọa thì là đòi tiền.
Cho nên Thẩm Quân Dao làm sao có thể không cho rằng bà ta đến đây là muốn tiền cơ chứ.
Tất cả đều là do Trịnh Liên gây ra, bà ta bây giờ ở đây giải thích làm gì chứ? Nỗi ám ảnh ấy đã in đậm sâu trong tâm trí của người con gái ấy rồi, giờ bà ta giải thích cũng vô ích mà thôi.
Thẩm Quân Dao càng cười lớn hơn.
“Thăm tôi? Thẩm phu nhân, hình như chúng ta không hề có quan hệ gì nhỉ, bà còn rất ghét tôi nữa cơ mà, đâu có lý do gì mà đến thăm tôi chứ? Bà đừng ở đây diễn kịch nữa, có chuyện gì thì vào thẳng vấn đề đi, rồi để tôi đi ngủ”
Thẩm Quân Dao dạo này thường xuyên buồn ngủ, thậm chí cô có thể ngủ nguyên ngày mà không dậy.
Có lẽ là do cô sắp chết rồi chăng nên bây giờ mới phải thích nghi với số phận rồi.
Nghe con gái của mình nói thể, Trịnh Liên thật không biết bây giờ mình phải nói gì để đứa trẻ đáng thương ấy tin rằng bà ta không hề đến đây lấy tiền cơ chứ.
Trong lòng của Thẩm Quân Dao, Trịnh Liên chẳng qua chỉ là một con người tồi tệ như vậy thôi ư? Con bé không hề gọi bà ta một tiếng mẹ đầy yêu thương như trước đây nữa, mà đó là ba chữ lạnh nhạt và vô cùng xa cách như thế kia.
“Con à, con đừng nói như vậy, mẹ là mẹ của con mà, mẹ là mẹ ruột của con”
“Mẹ ruột? Thẩm phu nhân, bà định lừa ai vậy? Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm xưa bà từng nói với tôi là tôi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi được bà nhặt về nuôi mà không phải sao? Hôm nay bà lại nói bà là mẹ ruột của tôi, bà thấy tôi có nên tin không?”
Khi xưa, chẳng phải là Trịnh Liên luôn miệng khẳng định một cách chắc nịch rằng Thẩm Quân Dao chẳng qua chỉ là con gái của một gái hát ở ngoài quán bar thôi mà không phải sao? Bà ta nói bất đắc dĩ lắm mới phải nuôi đứa con gái không ra gì này cơ mà.
Bây giờ Thẩm phu nhân này lại ở đây, nói bà ta là mẹ ruột của cô, còn lâu Thẩm Quân Dao mới tin.
Con gái của bà ta là Thấm Sơ Vũ chứ không phải là cô.
Hơn nữa, trong tiềm thức của Thẩm Quân Dao luôn khẳng định rằng, người mẹ của cô là người mà Thẩm phu nhân đây ghét bỏ không ngừng chứ không phải là bà ta.
“Thật ra…. Thật ra là…. Năm xưa…
Trịnh Liên nghẹn họng nói không thành tiếng, hốc mắt của bà ta hơi đỏ lên.
Thẩm phu nhân từ từ kể lại mọi chuyện năm xưa cho Thẩm Quân Dao nghe.
Bà ta nói năm xưa hai người bị đánh tráo, cho nên mới gây ra chuyện này.
Bà ta thật sự không cố ý làm tổn thương con gái mình như vậy.
Nếu bà ta biết, chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Tưởng rằng nghe xong thái độ của Thẩm Quân Dao đối với bà ta sẽ thay đổi một chút, nhưng không hề như vậy, thậm chí cô càng tỏ ra xa cách hơn với người được gọi là mẹ ruột này của mình.
Thẩm Quân Dao hừ lạnh một tiếng nhìn bà ta.
“Cho dù bà có thật sự là mẹ tôi thì làm sao? Mọi chuyện đâu có thể thay đổi được gì? Thẩm phu nhân, cho dù bà có là mẹ ruột của tôi đi chăng nữa, thì bà sẽ làm gì. Không phải con của bà thì bà ghét bỏ, nay tôi đột nhiên biến thành con gái của bà nên bà mới tỏ ra yêu thương hay sao? Tôi không cần những thứ đó, và tôi cũng sẽ không nhận bà đâu”
Thẩm Quân Dao đã nói rõ quan điểm của minh là như vậy.
Bà ta bỗng nhiên biển thành mẹ ruột của cô, đúng là làm cho Thẩm Quân Dao thấy hơi bất ngờ đấy.
Nhưng cho dù bà ta là mẹ ruột của cô thì có làm sao? Việc bà ta là mẹ ruột cô cũng không thể thay đổi được những gì bọn họ đã gây ra cho cô.
Những vết thương chằng chịt trên người cô đều là những dấu tích rõ nhất cho những việc mà bọn họ đã làm.