Chương 35: Dìm đầu vào trong nước lạnh (3)
Trác Du Hiên không thương tiếc lôi thân thể của Thẩm Quân Dao đi thẳng một mạch đến chỗ của chiếc bồn tắm đã được đổ đầy nước kia.
Tại sao Trác Du Hiên lại có thể hành động một cách thô bạo như vậy chứ? Hắn, có còn là đàn ông nữa hay không? Cánh tay của Trác Du Hiên túm chặt lấy mái tóc ướt đẫm nước kia của Thẩm Quân Dao, khiến chúng đã rối lại càng thêm rối.
Trác Du Hiên mạnh bạo giằng tóc của Thẩm Quân Dao, khiến cho gương mặt của Thẩm Quân Dao đang áp ở dưới nền đất đã bị nâng lên, gần như là kê sát với gương mặt của Trác Du Hiên hản.
Rốt cuộc là Trác Du Hiên đang muốn làm cái gì đây? Tại sao hẳn lại đưa Thẩm Quân Dao đến chỗ chiếc bồn tắm đã được xả đầy nước này? Chẳng lẽ….
Trác Du Hiên muốn dìm đầu của Thẩm Quân Dao vào bên trong cái bôn nước này hay sao? Trác Du Hiên hẳn có còn là con người hay không? Chẳng lẽ hẳn định làm ra trò này thật hay sao? Trác Du Hiên không để ý là hơi thở của Thẩm Quân Dao đã ngày một yếu ớt rồi không lẽ hắn muốn giết người con gái này thật sao? Con người của Trác Du Hiên còn có thể độc ác được hơn nữa hay không? Lúc nãy, hắn hành hạ Thẩm Quân Dao chưa đủ hay sao? Tại sao bây giờ Trác Du Hiên hắn lại còn muốn làm như vậy nữa? Trác Du Hiên không cảm thấy những hành động của mình thật là ghê rợn sao? Người con gái kia đã sắp bị Trác Du Hiên hắn hại chết rồi, vậy mà hẳn không chịu buông tha cho cô, mà bây giờ hẳn còn muốn làm ra cái loại chuyện độc ác như thế này nữa.
Trác Du Hiên hẳn, đúng là một con ác quỷ! “Thẩm Quân Dao, hôm nay, tôi sẽ cho cô uống nước đến no căng cả bụng luôn!”
Trác Du Hiên hắn, muốn làm thật hay sao? Chẳng lẽ Thẩm Quân Dao đã như vậy rồi mà Trác Du Hiên hắn vẫn chưa chịu tin rằng đây chính là sự thật chứ không phải là Thẩm Quân Dao đang diễn kịch hay sao? Người ta thường nói, ở trên thương trường, Trác Du Hiên là một người cực kỳ thông minh, tài giỏi.
Vậy mà tại sao Trác Du Hiên lại chẳng hề nhận ra được Thẩm Quân Dao có phải là đang diễn kịch hay không chứ? Hận thù đã che mờ lý trí của Trác Du Hiên hẳn rồi.
Không lẽ Trác Du Hiên muốn chính tay dày vò người con gái mệnh khổ này đến chết thì hắn mới cam lòng hay sao? Không phải là Trác Du Hiên muốn nhìn thấy Thẩm Quân Dao sống trong đau khổ, sống không bằng chết hay sao? Vậy mà bây giờ, Trác Du Hiên lại không hề nhận ra việc mà hẳn đang làm rất có thể sẽ hại chết Thẩm Quân Dao đấy.
Trác Du Hiên, hắn ta không thể dừng lại những chuyện tàn nhẫn như thế này được hay sao? Trác Du Hiên thô lỗ nâng cả người của Thẩm Quân Dao lên, để cho thân thể yếu ớt đang không ngừng run rẩy kia của cô ghì sát vào thành của bồn tắm.
Mái tóc kia của Thẩm Quân Dao ướt đẫm, một vài sợi còn chạm vào mặt nước lạnh lẽo trong bồn kia.
Cả người của Thẩm Quân Dao lạnh toát không khác gì một cái xác chết cả.
Vậy mà Trác Du Hiên hán lại không hề nhận ra được điều đó.
Hắn vẫn khăng khăng rằng Thẩm Quân Dao lúc này chỉ là đang diễn kịch như là mình bị bệnh thật để lấy lòng thương hại từ Trác Du Hiên hắn mà thôi! Những đường gân xanh đã nổi khắp trên hai cánh tay của Trác Du Hiên hẳn.
Cánh tay thô ráp kia của Trác Du Hiên giữ lấy phần đầu kia của Thẩm Quân Dao, cánh tay còn lại của hắn ghì chặt cái thân thể lạnh ngắt kia của người con gái.
Trác Du Hiên cố định hai cánh tay gầy gò yếu ớt của Thẩm Quân Dao, không để cho chúng phá hư việc tốt của Trác Du Hiên hắn nữa.
“Thẩm Quân Dao, cô đừng có trách tôi độc ác! Có trách, thì hãy trách bản thân của cô vì cứng đầu không chịu nghe lời của tôi nói.
Đây cũng chính là hậu quả mà cô phải chịu vì không nghe lời của Trác Du Hiên tôi!”
Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lẽo đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy phải run sợ! Nói xong, Trác Du Hiên hơi nhổm người lên, hai chân của hẳn hơi trùng xuống, khuôn mà lạnh lẽo của Trác Du Hiên hản lúc này đối diện với tấm lưng gầy gò yếu ớt kia của Thẩm Quân Dao.
“Ục”
một tiếng vang lên khiến cho không gian im lặng bỗng dưng bị phá vỡ cùng tiếng “Óp”
của nước vang lên.
Nước ở trong bồn tảm bắn tung toé khắp nơi.
Cánh tay kia của Trác Du Hiên dùng một lực thật mạnh ấn phần đầu của Thẩm Quân Dao xuống bồn tắm chứa đầy nước lạnh ở trong đó.
Ánh mắt của Trác Du Hiên mang theo sự tức giận cùng sự lạnh lẽo không hề mang theo một chút thương cảm nào cả.
Cánh tay kia của Trác Du Hiên vẫn cứ liên tục dùng lực ấn phần đầu của Thẩm Quân Dao xuống nước.
Trác Du Hiên cứ ấn đầu của Thẩm Quân Dao vào trong nước, một vài phút sau, hắn nâng khuôn mặt đã bị nước làm cho ướt đâm kia của Thẩm Quân Dao lên.
Tưởng chừng Trác Du Hiên đã nhận ra là có điều gì đó không ổn nên mới kịp thời dừng lại.
Nhưng hoàn toàn lại không phải như vậy! Chỉ ngay sau khi nâng khuôn mặt của Thẩm Quân Dao lên được khoảng ba mươi giây, Trác Du Hiên lại tiếp tục ấn đầu của Thẩm Quân Dao xuống nước một cách cực kỳ thô bạo.
Dường như Trác Du Hiên đã mang hết nỗi hận thù của mình trút hết lên người con gái tên Thẩm Quân Dao này vậy.
Những đường gân xanh nổi càng ngày càng nhiều ở trán và khắp cánh tay của Trác Du Hiên hắn.
Ánh mắt của Trác Du Hiên hắn đỏ ngầu hẳn lên những tia máu đỏ khiến cho người ta cũng phải cảm thấy run sợ.
Động tác của Trác Du Hiên càng ngày càng càng mạnh hơn, như là hắn đang muốn trừng phạt người con gái đang bị Trác Du Hiên hắn dìm đầu vào trong nước lạnh kia.Giọng nói của Trác Du Hiên lạnh lẽo phát ra hoà cùng âm thanh tạch tạch tạch tạch tạch tạch của nước ở trong chiếc bồn kia thật khiến cho không gian ngày một trở nên đáng sợ hơn.
“Thẩm Quân Dao, để tôi xem cô còn diễn được cho đến khi nào? Uống no nước như vậy, chắc chắn cô cũng không cảm thấy dễ chịu gì cho lắm đúng không?”
“Sao nào? Thẩm Quân Dao, cô có thấy món quà này mà tôi tặng cho cô có tốt hay không? Thẩm Quân Dao, cô thích món quà này của tôi chứ?”
Hành động của Trác Du Hiên vẫn cứ lặp đi lặp lại một cách liên tục, không hề có ý định như muốn dừng lại.
Những hành động ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.
Nhưng Trác Du Hiên lại không hề biết rằng, những hành động này của hắn lại góp phần đưa mạng sống của Thẩm Quân Dao cận kề cái chết hơn mà thôi! Mạng sống của người con gái ấy lúc này mong manh như một chiếc lá héo, chỉ cần chạm nhẹ là dứt.
Mãi cho tới khi, Trác Du Hiên nhìn thấy hai cánh tay của Thẩm Quân Dao có một chút phản ứng thì hắn mới dừng lại.
Hắn nắng khuôn mặt của Thẩm Quân Dao lên, có lẽ là Thẩm Quân Dao đã có dấu hiệu tỉnh lại rồi.
Người con gái ở trong tay của Trác Du Hiên hắn đã bắt đầu ho sặc sụa, liên tục, ho cả ra nước.
Đôi mắt của Thẩm Quân Dao có một chút hé mở, nhưng lại chưa hề mở một cách hoàn toàn.
Hai bàn tay của Thẩm Quân Dao hơi siết chặt lại, miệng của cô hơi há ra, dường như là muốn hít lấy dưỡng khí vào trong phổi của mình.