Tôi không biết rốt cuộc Tạ Yên Duyên muốn làm gì, bèn cảnh giác nhìn cô ta chứ không nói nữa.
Tạ Yên Duyên cười khẽ: “Hiện tại em trai cô một lòng đi theo tôi, muốn tôi tha cho anh ta cũng được, nhưng với điều kiện cô phải bảo Cố Thanh Thiên giúp đỡ tôi.”
“Giúp gì?” Tôi cau mày hỏi.
“Muốn anh ta rót một ba trăm tỷ cho Tạ thị, tôi có thể trao đổi cổ phần với anh ta.” Tạ Yên Duyên nói nghiêm túc.
Cô ta dám đưa ra yêu cầu thế ư? Tôi kinh ngạc, bỗng nghĩ đến Cố Thanh Thiên từng nói bên phía Tạ thị gặp phải phiền phức lớn. Xem ra anh không nói đùa, vấn đề của Tạ thị thật sự rất khó giải quyết, cho nên Tạ Yên Duyên thậm chí còn dùng chiêu lỗi thời này. Đáng tiếc cô ta tính sai rồi.
“Thật xin lỗi, tôi không làm được.” Tôi khẽ mỉm cười, “Cô dựa vào cái gì mà tin tưởng tôi có thể tác động Cố Thanh Thiên chi ra ba trăm tỷ? Cô thấy tôi đáng giá ba trăm tỷsao?”
“Đồng Kha Kha, với quan hệ giữa cô và Cố Thanh Thiên, chút chuyện nhỏ này chỉ giải quyết bằng một câu nói thôi. Chẳng lẽ cô thà trơ mắt nhìn tôi làm em trai cô hư hỏng cũng không muốn giúp tôi ư?” Tạ Yên Duyên tức giận chất vấn.
Lúc này, tôi vô cùng ung dung: “Tạ Yên Duyên, tôi không lừa cô. Cho dù cô làm vậy để ép tôi, hoặc ngay cả tôi quỳ xuống cầu xin Cố Thanh Thiên thì anh ấy cũng không nghe lời tôi đâu.” Tôi cười chua chát, nhún vai, “Hơn nữa, lần này tôi đưa hai đứa trẻ về thăm bố mẹ cũng vì lý do tôi sắp phải ra đi rồi.”
“Ra đi ư?” Tạ Yên Duyên khẽ hô lên, “Trước kia tôi để cô đi, chẳng phải cô chống đối bằng được để ở lại còn gì. Bây giờ tôi đã hết cơ hội thì đến lượt cô lại đòi đi. Đồng Kha Kha, cô cố ý đối đầu với tôi bằng được sao?”
Nhìn dáng vẻ bực bội của cô ta, tôi thở dài: “Tôi chưa bao giờ đối đầu với cô cả. Lúc trước tôi không đi là bởi vì anh ấy không cho tôi đi, nhưng giờ đã khác xưa.”
“Khác chỗ nào?” Tạ Yên Duyên cau mày hỏi.
Tôi lại nhún vai: “Người mà anh ấy yêu thật sự đã tới, cũng đến lượt tôi rút lui rồi. Bây giờ cô biết vì sao tôi không thể giúp cô chưa? Cho nên cô hãy bỏ qua cho em trai tôi đi, nó không đáng để cô lợi dụng, tôi cũng không đáng đâu.”
Tạ Yên Duyên lặng thinh chốc lát, nhìn xoáy vào tôi: “Đồng Kha Kha, cô không lừa tôi đấy chứ?”
“Không hề!” Tôi trả lời vô cùng kiên định, cố gắng không tránh né ánh mắt dò xét của cô ta.
Sắc mặt Tạ Yên Duyên càng khó coi hơn: “Đồng Kha Kha, cô hãy nhớ lấy, nếu tôi phát hiện ra cô lừa tôi, tôi sẽ lấy mạng của em trai cô!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói xong, vung tay bỏ đi.
Tôi đi theo sau, thấy em trai ngăn cô ta lại, cô ta dứt khoát hất em trai tôi ra xa, thậm chí chẳng còn hứng thú mà diễn kịch tiếp nữa, cứ như vậy chẳng buồn quay đầu lại.
Em trai trợn trừng mắt đầy tức giận với tôi rồi quay người đuổi theo.
Tôi thở dài, bước nhanh trở lại phòng ăn. Bố mẹ tôi đang vui vẻ chơi với Niếp Niếp và Trạch Khôn, thấy tôi về thì ngoảnh lại nói: “Kha Kha, sao con ra ngoài lâu thế, em trai con chờ sốt cả ruột. Cô Tạ đâu rồi?”
“Cô Tạ vừa nhận một cuộc điện thoại, có việc gấp phải về trước, không kịp chào bố mẹ. Cô ấy bảo con chuyển lời thay.” Tôi nói dối mà chẳng đỏ mặt.
“Vội vậy cơ à? Ngay cả ăn bữa cơm cũng không có thời gian à?” Mẹ tôi tiếc lắm.
Tôi khẽ cười: “Cô Tạ là đại tiểu thư của tập đoàn Tạ thị, bình thường bận lắm.”
Sắc mặt bố mẹ đột ngột thay đổi: “Tập đoàn Tạ thị nào? Có phải tập đoàn Tạ thị rất nổi tiếng kia không?”
Tôi gật nhẹ đầu. Bố mẹ bỗng lặng thinh, bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt. Tôi không nói tiếp, để bố mẹ tiêu hóa thông tin kia.
Chỉ chốc lát sau, em trai đẩy mạnh cửa, bước vào: “Chị, chị vừa nói gì với Yên Duyên vậy?”
Nó nổi giận đùng đùng, giống như muốn đánh nhau với tôi vậy. Tôi khó chịu giải thích: “Chị không nói gì cả, nhà cô ta có việc gấp nên về trước.”
“Chị nói vớ vẩn! Nhất định chị đã nói cái gì đó với cô ấy! Có phải chị bắt cô ấy chia tay em không? Chị nói đi, phải hay không?” Em trai tôi mặt đỏ tía tai quát lớn, như thể tôi là kẻ thù của nó.
Lúc này, bố tôi thình lình đập bàn, lớn tiếng can ngăn: “Thôi, đừng cãi nhau nữa! Vĩ Phong, con ngồi xuống đi! Bố có lời muốn nói!”
“Bố! Bố có biết chị ấy…” Em trai tôi tức đến giậm chân bình bịch.
Bố tôi trừng mắt với nó: “Ngồi xuống!”
Thấy bố tức giận, Vĩ Phong đành dùng dằng ngồi xuống vị trí của mình. Tôi cúi đầu im thin thít.
Em trai tôi và Tạ Yên Duyên tuyệt đối không thể nào đến với nhau, vì vậy tôi thà để nó hận mình chứ không muốn nó biết được sự thật, sau này nó phải làm một người đàng hoàng tử tế.
Tất cả mọi người đều yên vị, bố tôi mở lời: “Tiểu Phong à, cô Tạ kia là đại tiểu thư của tập đoàn Tạ thị phải không? Có thật không?”
Em trai thoáng liếc tôi, hờ hững đáp: “Vâng ạ, làm sao vậy bố?”
“Tiểu Phong, gia đình chúng ta và cô Tạ kia không cùng đẳng cấp, bố thấy hai đứa nên thôi đi!” Bố đi thẳng vào vấn đề.
Mẹ còn chưa nói gì, em trai bỗng nổi nóng, đứng phắt dậy, đạp đổ cái ghế, trợn mắt gào lên: “Không mượn mọi người phán xét con và cô ấy có cùng đẳng cấp không! Con chỉ muốn được ở bên cô ấy, những thứ khác không cần cả nhà lo!”
Dứt lời, Vĩ Phong xoay người rời đi, mặc kệ tiếng gọi đau thương của bố mẹ đằng sau. Tôi vừa thấy tình hình không ổn, bèn mau chóng đứng lên đuổi theo: “Em trai!”
Em trai dừng bước nơi hành lang, quay ngoắt người lại, lên giọng: “Đến nước này chị đã vui chưa? Chị, rất nhiều năm về trước em từng hỏi chị, đến cùng em có phải em trai chị không, tại sao chưa bao giờ chị đứng về phía em, mãi mãi chống đối lại em vậy? Chị có biết không, em hận chị!”
“Tiểu Phong!” Tôi đuổi theo hai bước, nhưng nó chạy quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tăm.
Em trai của tôi nói hận tôi!
Buồn bã quay về phòng ăn, trước ánh mắt mong chờ của bố mẹ, tôi đành cười gượng: “Tiểu Phong…”
“Thôi, con đừng nói gì nữa!” Bố tôi ngắt ngang, “Ăn cơm đi nào, vừa nãy làm bọn trẻ sợ, cơm nước xong xuôi đi đã, có chuyện gì về nhà hẵng bàn!”
Tôi cúi đầu, Niếp Niếp và Trạch Khôn mắt đỏ ửng, đáng thương nhìn tôi, tôi không khỏi cảm thấy có lỗi với bọn nhỏ.
Chẳng ai còn tâm trạng ăn uống, vài món ăn được mang lên, mỗi người động vài ba đũa rồi thôi.
“Thôi, gói lại rồi đem về nhà.” Chờ tôi cho bọn trẻ ăn no, bố thở dài nói.
Tôi gọi nhân viên phục vụ vào, sau đó cầm lấy đồ ăn đã được gói lại cẩn thận, cả nhà uể oải cùng nhau ra về.
Vừa vào cửa, mẹ lập tức tìm điện thoại, chắc là gọi cho em trai. Bố và tôi đem đồ ăn cất trong bếp, sau đó cùng ngồi ở phòng khách với bọn trẻ.
Có lẽ nhận thấy tâm trạng người lớn không tốt, hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn im lặng.
Lúc đi ra, sắc mặt mẹ cực kém, tôi không biết nên khuyên nhủ gì hơn. Bố khoát tay, ra hiệu tôi đưa bọn trẻ vào nhà nghỉ ngơi.
“Chuyện của em trai con, bố mẹ sẽ để ý, con cứ giải quyết tốt chuyện của mình đi đã.” Bố nói với tôi.
Tôi gật đầu, không dám nói, thật ra em trai chỉ hận tôi mà thôi, còn về chuyện Tạ Yên Duyên, chắc hẳn hoàn toàn hết hy vọng. Với tính tình của Tạ Yên Duyên, sau khi cô ta đi dò hỏi chuyện tôi nói hoàn toàn là thật, có lẽ sẽ đề nghị chia tay với em trai tôi trước, sau đó đá văng nó.
Nghĩ vậy, tâm trạng tôi thoải mái hơn đôi chút, nhẹ nhõm dắt bọn trẻ về phòng nghỉ ngơi.
Ban đầu lúc đi, tôi không dám nói với Cố Thanh Thiên là ở lại đây vài ngày. Tôi cũng không hỏi anh, nghĩ tới chỉ cần anh có ý kiến gì, tôi cứ để bọn trẻ nghỉ ngơi ở đây luôn. Thậm chí tôi còn âm thầm cầu nguyện anh mải mê yêu đương với Ôn Nhã Gia, tạm thời quên tôi và bọn trẻ, cho dù quên hẳn một tháng cũng tốt…
Tôi thiết tha mong ước như vậy mà nào ngờ, mới ngày thứ tư, Cố Thanh Thiên lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Lúc chuông cửa reo vang, bố bảo tôi ra xem. Mở cửa ra, trông thấy Cố Thanh Thiên, tôi suýt nữa thì đóng sầm cửa lại.
Anh mặt không chút thay đổi, nhìn tôi hai giây, sau đó đẩy tôi ra, bước thẳng vào trong.
Bố mẹ tôi cũng há hốc miệng kinh ngạc, còn hai đứa bé lập tức nhào tới, ôm lấy chân anh như gấu Koala, luôn miệng gọi bố.
Cố Thanh Thiên cúi xuống ôm lấy bọn trẻ, gật đầu với bố mẹ: “Bác trai, bác gái.”
Bố mẹ tôi quay sang nhìn nhau, sau đó trông về phía tôi.
Tôi vội vàng đi tới: “Cố tổng, sao hôm nay anh lại tới đây?”
“Ông nội nhớ hai đứa bé nên bảo tôi đưa bọn trẻ về.” Cố Thanh Thiên thản nhiên giải thích.
Tôi hơi lo lắng, nhìn bố tôi theo bản năng.
Bố hắng giọng, bước đến: “Anh Cố phải không? Vừa hay tôi có việc muốn trao đổi với anh một chút.”
Cố Thanh Thiên hơi cau mày, sau đó gật nhẹ đầu, đẩy hai đứa bé cho tôi rồi theo bố vào phòng sách.
Hai người nói chuyện chốc lát rồi đi ra. Cố Thanh Thiên bế Trạch Khôn, nói với tôi: “Về thôi, tôi sẽ bảo thư ký Triệu xử lý việc ở đây.”
Anh có ý gì? Tôi khó hiểu liếc bố tôi, bố tươi cười với hai chúng tôi: “Kha Kha, bố và mẹ định dọn về nhà cũ. Thật ra cũng muốn chuyển từ lâu rồi, để gặp lại những hàng xóm láng giềng xưa kia.”
Tôi nhoẻn môi, gật đầu: “Vậy con ở lại giúp bố mẹ dọn nhà.”
“Không phải tôi vừa nói là bảo thư ký Triệu tới giúp hay sao?” Cố Thanh Thiên khó chịu liếc tôi.
Bố cười xòa: “Con bé này, con ở lại thì giúp được gì? Mau về đi thôi. Đợi bố mẹ sắp xếp lại nhà cửa xong xuôi rồi con hẵng về ở vài ngày.”
Chắc chỉ có tôi hiểu ẩn ý của bố, ông muốn nói, chờ tôi rời khỏi Cố Thanh Thiên, bố mẹ vẫn mở rộng cửa chào đón tôi về nhà. Những chuyện trước kia chỉ khiến ông thương tôi hơn mà thôi, ông sẽ không trách tôi.
Tôi xúc động tiến lên ôm lấy bố mẹ, sau đó đi theo Cố Thanh Thiên trước đôi mắt rưng rưng giọt lệ của họ.
Lên xe, tôi thấp thỏm ngồi một bên, Cố Thanh Thiên ngồi đầu bên kia, còn hai đứa bé ngồi ở giữa chúng tôi, cứ thế lẳng lặng suốt quãng đường tới khách sạn.
Chị Linh và Toàn Hà Đăng đứng chờ chúng tôi từ trước, Cố Thanh Thiên bảo bọn họ đến nhà bố mẹ tôi thu dọn đồ đạc cho bọn trẻ, sau đó anh đưa tôi về phòng.
Tôi dắt Niếp Niếp, ra vẻ thoải mái: “Cố tổng, anh cứ bảo thư ký Triệu gọi điện thoại cho em là được mà, anh bận tối tăm mặt mũi, còn mất công tự mình đi một chuyến…”
Cố Thanh Thiên liếc tôi: “Đúng lúc tôi có lời muốn nói với cô.”
Rốt cuộc cũng tới rồi. Tôi mỉm cười thản nhiên, chờ anh nói câu để tôi rời đi.
“Đồng Kha Kha, Nhã Gia bảo có lẽ hôm ấy Trạch Khôn khóc nhiều quá nên cô có hiểu lầm gì đó với cô ấy, cô ấy không trách cô. Vì vậy lần này về nhà, cô hãy xin lỗi cô ấy, sống hòa thuận với nhau.”
Tôi buồn cười nhìn anh, thật lâu sau khe khẽ lắc đầu: “Tôi không xin lỗi cô ta đâu.”
Tôi cứ tưởng không có gì có thể làm khó anh, giờ mới biết, trước tình yêu, ngay cả người như anh cũng trở nên mù quáng, hệt một kẻ mắt mù tai điếc.
“Đồng Kha Kha!” Hiển nhiên Cố Thanh Thiên rất tức giận, “Sao bây giờ cô lại biến thành như vậy? Cô cố ý chống đối tôi ư?”
Tôi mỉm cười, đến bản thân tôi cũng không biết nguyên nhân mình cứng đầu đến vậy. Có lẽ tôi của trước kia sẽ làm theo yêu cầu của anh, ngoan ngoãn ngậm đắng nuốt cay nói xin lỗi, nhưng tôi của bây giờ sẽ không!
Tình yêu khiến anh thay đổi, và nó cũng khiến tôi không còn là tôi thuở trước nữa.
“Cố tổng, em không thích anh như vậy, chưa làm rõ phải trái đã bắt em xin lỗi Ôn Nhã Gia.” Tôi khẽ kháng nghị.
Cố Thanh Thiên cười lạnh: “Cô có thích hay không thì liên quan gì đến tôi? Nếu cô còn muốn ở lại nhà họ Cố, còn muốn sống cùng hai đứa bé thì hãy biết điều một chút.”
“Nếu em không nghe thì sao, anh định đuổi em đi ư?” Để tránh làm hai đứa bé hoảng sợ, tôi chỉ dám nói nhỏ, nếu người không biết trông thấy còn tưởng rằng tôi và anh đang thì thầm những lời mật ngọt, nhưng chỉ mình tôi biết, khi thốt ra câu này, lòng tôi căng thẳng đến cỡ nào.
Cố Thanh Thiên không trả lời vấn đề của tôi mà chỉ nói: “Cô tự biết rõ nên làm thế nào.”
Đêm đã khuya, tôi dỗ hai đứa bé ngủ xong bèn nằm xuống bên cạnh, ngẩn người nhìn trần nhà.
Không biết tôi còn mấy ngày được nằm bên cạnh hai đứa con của mình?
Tiếng sột soạt trong đêm tối càng lúc càng gần, tôi nhắm mắt chặt lại, điều chỉnh hơi thở đều đều tự nhiên, giả bộ như đã ngủ say.
“Đồng Kha Kha.” Tiếng nói của Cố Thanh Thiên nhỏ đến mức gần như không nghe được. Có lẽ thấy tôi không phản ứng, anh lay tôi.
Tôi kiên nhẫn nằm im.
Anh yêu Ôn Nhã Gia, vậy mà hơn nửa đêm còn chạy đến đụng tay đụng chân với tôi, điều này có nghĩa gì? Tôi đây là cái gì?
“Đồng Kha Kha!” Anh hơi lên giọng, luồn tay vào trong chăn bắt lấy tôi.
Tôi biết nếu tiếp tục giả bộ nữa thì dối trá quá, trong cái khó ló cái khôn, tôi chợt run run, kinh hoàng kêu to: “Ai đấy? Làm gì thế?”
Âm thanh rất to, mức độ kinh hãi cũng rất lớn, thành công đánh động Niếp Niếp nằm bên. Con bé ngồi bật dậy, kêu hai tiếng, thoạt nhìn dáng vẻ có chút sợ hãi.
Tôi vội vàng ôm lấy Niếp Niếp, trấn an con bé, thuận lợi né tránh bàn tay Cố Thanh Thiên.
Anh lặng lẽ ngồi đợi tôi trấn an Niếp Niếp xong mới nhỏ giọng khẳng định: “Cô đang trốn tôi phải không?”
“Cố tổng, giờ đã muộn rồi, anh mau đi ngủ đi, sáng sớm mai còn phải bay gấp nữa.” Anh hỏi một đằng, tôi trả lời một nẻo.
“Tôi đang hỏi cô đấy!”
Tôi hít thật sâu, ngáp dài: “Cố tổng, em thật sự rất mệt, anh về ngủ đi.”
Sợ ầm ĩ đến hai đứa bé, chúng tôi đều nói rất nhẹ. Vốn tưởng với tính cách Cố Thanh Thiên, sau khi bị tôi cự tuyệt nhất định sẽ giận tím mặt bỏ đi ngay, nào ngờ anh chẳng nói gì thêm, đột nhiên bế tôi từ trên giường lên.
“Cố tổng!” Tôi kinh hô thành tiếng.