Ánh nhìn lạnh toát của Cố Thanh Thiên thổi tắt niềm vui trong tôi.
Tôi ôm Niếp Niếp lùi lại một bước, trực giác mách bảo tôi nên ôm con rời khỏi nơi này.
Chính lúc này, Điền Lam bước đến trước mặt tôi, chau mày dò xét một lượt, xong đó quay lại hỏi Cố Thanh Thiên: “A Thánh, là cô ta? Đã xét nghiệm rồi ư?”
Vậy là ý gì? Tôi nhìn Cố Thanh Thiên ngơ ngác.
Cố Thanh Thiên cười trào phúng: “Mẹ hỏi con? Người là do mẹ tìm, mẹ còn không biết ư?”
“Mẹ lúc đó cũng là muốn tìm cho con một đứa con gái sạch sẽ. Mẹ không muốn một đứa dơ bẩn sinh ra cháu mẹ.” Điền Lam mặt lạnh tanh.
Tôi bắt đầu hiểu ra chút ít, nhưng lại không nắm được trọng điểm.
“Các người…đang nói gì vậy?”
“Đừng có giả ngốc” Điền Lam không thèm giấu vẻ khinh thường “Lúc đó đã bàn xong rồi, tiền cũng đưa mấy người rồi, bây giờ cô còn đến cướp lại đứa bé là có ý gì?”
Bàn xong rồi?
Cướp lại đứa bé?
Tôi thở hắt ra, không nhịn được mà cười nhạt một tiếng: “Bà Điền, tôi biết bà có quyền có thế, nhưng cũng không thể ngang ngược thế này được! Rõ ràng là bà cướp con tôi đi, chia cách mẹ con tôi mấy tháng trời. Mà bây giờ lại nói là tôi đến cướp con? Tôi chỉ là đến mang con tôi về thôi.”
Điền Lam nhăn mày: “Đã cầm tiền rồi còn nuốt lời, con người thời nay thật là…”
“Gượm đã, bà Điền, tôi trước nay chưa từng lấy của bà một đồng một cắc nào! Tôi chỉ cần con tôi, không cần tiền của bà, tiền bà đưa ai thì đi mà hỏi người đấy!” Tôi lạnh lùng ngắt lời.
“Đồng Kha Kha!” Cố Thanh Thiên gằn giọng cảnh cáo.
Tôi biết Điền Lam là mẹ anh, thái độ này của tôi thật không lễ độ. Thế nhưng thái độ này đối với người đã bắt mất con mình đâu có sai. Tôi không nhào đến đánh bà ta đã là lịch sự lắm rồi, còn muốn tôi thế nào?
Tôi ôm chặt Niếp Niếp lùi hai bước về cửa: “Cố tổng, cảm ơn đã đưa tôi đi tìm con. Tôi cùng con bé xin phép đi trước!”
Rời khỏi đây! Mọi tế bào trong người đều kêu tôi phải rời đi, như thể nếu còn ở đây thêm chút nữa sẽ phát sinh nhiều chuyện khó lường.
“Không được đi!” Điền Lam nghiêm mặt quát “A Thánh, không được để cô ta mang đứa bé đi. Dù rằng chỉ là đứa con gái vô dụng, nhưng cũng là máu mủ nhà họ Cố, sao có thể để cho một người lai lịch không rõ ràng đem đi được!”
Tôi như bị điện giật, đứng ngay đó mà run rẩy: “Bà nói linh tinh cái gì vậy…”
Cái gì mà máu mủ nhà họ Cố, Niếp Niếp là con của tôi và Hạng Chương, can hệ gì tới nhà họ Cố chứ?
“Mẹ, chuyện của con bé con đều nắm rõ, mẹ đừng quản nữa.”
Nói xong Cố Thanh Thiên bước về phía tôi, nắm cánh tay lôi tôi ra ngoài, tôi luống cuống ôm chặt Niếp Niếp, vừa đi vừa ngoái lại.
“Cố… Cố tổng, bà Điền vừa nãy nói vậy là ý gì?” Tôi lắp bắp hỏi.
Cố Thanh Thiên mở cửa xe: “Vào đi!”
Tôi không sợ bà Điền, nhưng tôi sợ Cố Thanh Thiên, hoặc là vì tôi nợ anh quá nhiều. Trông bộ dạng lạnh lẽo không muốn nhiều lời của anh, tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bế Niếp Niếp vào xe.
Cố Thanh Thiên đóng sập cửa, quay xe rời khỏi biệt thự. Lúc sau, anh lấy ra một cái túi rồi quẳng xuống ghế sau, rồi ngồi vào ghế lái.
Xe bắt đầu chuyển bánh, tôi thận trọng hỏi: “Cố tổng, chúng ta đi đâu?”
“Tìm nơi nói chuyện.” Cố Thanh Thiên lãnh đạm đáp.
Nói là tìm nơi nói chuyện, nhưng anh lại đưa tôi đến chỗ mà trước kia tôi từng ở.
Vì nơi đó khá xa, Niếp Niếp đã ngủ luôn trên xe. Tôi bế Niếp Niếp theo anh lên lầu, anh ra hiệu bảo tôi đặt con bé lên cái giường trong buồng ngủ.
Tại phòng khách, anh đứng trước cửa sổ ban công, tay cầm điếu thuốc, làn khói mỏng lượn lờ trước mặt, trông lãnh đạm lạ thường.
Tôi tiến đến đứng cách anh không xa, gọi: “Cố tổng…”
Tôi nhìn thấy đôi tay Cố Thanh Thiên rõ ràng đang run rẩy, thế nhưng khi đối mặt với tôi, nét mặt vẫn rất đáng sợ.
“Đồng Kha Kha!”
Tiếng nói như rít qua kẽ răng, mang theo sự tức giận và chán ghét. Giữa ban ngày ban mặt mà toàn thân tôi run lập cập.
Tôi biết việc tôi chạy trốn khiến anh rất tức giận, tôi cũng chuẩn bị tinh thần rồi, liền cứng rắn đáp: “Cố tổng, em biết bây giờ anh đang rất phẫn nộ, em thật xin lỗi anh, mong anh tha thứ cho em, có được không?”
“Xin lỗi? Xin lỗi được cái tích sự gì không?” Cố Thanh Thiên lao đến trước mặt rồi đưa tay bóp cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên.
“Đồng Kha Kha, cô cũng to gan lắm!”
“Em… em cũng là có nỗi khổ riêng. Em cũng không biết phải làm thế nào…” Tôi lắp bắp trả lời.
“Nỗi khổ? Cô nói tôi nghe xem cô có nỗi khổ gì nào, cô bất lực như thế nào nào!” Anh cay nghiệt nhìn tôi.
Nỗi khổ của tôi chính là đứa bé trong bụng, tôi không thể nói với anh, thế nên tôi mím chặt môi nhìn anh khẩn khoản.
Ánh mắt của Cố Thanh Thiên càng thêm lạnh: “Đồng Kha Kha, tôi vốn cho rằng mình hiểu rõ cô, giờ đây mới thấu nhìn người không thể nhìn mỗi bề ngoài. Sự đê tiện của cô thật không gì sánh nổi. Vì một tên Hạng Chương mà cô bán cả mình đi. Sao tôi có thể quen biết hạng người rẻ tiền như cô được chứ.”
Dứt lời anh mạnh tay hất tôi ra, tôi loạng choạng bám lấy chiếc ghế mới không bị ngã.
Mắt nhìn anh rời đi, đầu tôi mờ mịt.
Rõ ràng anh biết tôi và Hạng Chương trở mặt với nhau rồi, sao còn nhắc đến hắn? Việc tôi chạy trốn chẳng có chút liên can nào đến hắn cả.
Nghĩ mãi không thông, tôi chẳng nghĩ nữa, chuyên tâm chăm sóc Niếp Niếp, suy nghĩ xem những ngày tiếp theo phải làm gì.
Vẫn là phải trốn thoát, nhưng lần này mang theo con, phải suy tính kỹ càng mới có thể hành động, trước mắt phải giấu thật kỹ đã, rồi dần dần xem xét tình hình.
Yên ổn được mấy ngày. Đêm hôm đó, đang trong giấc mộng tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện có người đột nhâp, liền thất kinh, chống lên ngực của Cố Thanh Thiên.
“Cố tổng, anh làm gì vậy?”
“Cô nói xem?” Anh giữ chặt lấy tôi.
Tôi thực đáng chán, sao có thể ngủ say như chết như vậy, anh lẻn vào lúc nào cũng không biết.
“Cố tổng, không được… Niếp Niếp…” Tôi thử định đẩy anh ra.
“Nếu không muốn đánh thức nó, thì cô nhỏ tiếng chút.” Cố Thanh Thiên tỏ vẻ không muốn rời đi.
Mặt tôi biến sắc, sống chết chống người anh không buông.
Trong bụng tôi còn có bé, lâu như vậy rồi không gặp anh, anh nhất định sẽ liều mạng mà hành hạ tôi, tôi làm sao chịu được.
“Cố tổng, xin anh đấy, đừng như vậy.”
Lời cầu xin đáng thương của tôi chìm trong màn đêm tịch mịch.
Anh không nhiều lời, mạnh mẽ đẩy vào trong tôi, còn tôi dồn sức đẩy anh ra. Hai người đấu sức một hồi chẳng bao lâu sau đã mệt lử.
Cố Thanh Thiên bắt đầu không muốn nhẫn nại nữa: “Đồng Kha Kha, cô mau nghe lời đi, bằng không tôi đem con đi đấy.”
Tôi cứng rắn: “Cố tổng, anh không đươc làm vậy, anh rõ ràng biết Niếp Niếp là con em.”
Trong màn đêm, giọng nói của Cố Thanh Thiên vang lên ngay trước mặt, phả hơi thở ấm nồng.
“Cũng là con của tôi.”
Tôi kinh ngạc, nhất thời quên cả vùng vẫy, để Cố Thanh Thiên thừa cơ chiếm thế thượng phong. Lúc anh trút ra tiếng thở yếu ớt, tôi mới chợt bừng tỉnh, sống chết đẩy anh ra.
Bịch một cái, cả thân thể tôi trở nên nhe nhõm, Cố Thanh Thiên ngã xuống giường.
Đèn ngủ bật sáng, Cố Thanh Thiên hung dữ tóm lấy cổ tôi: “Đồng Kha Kha, cô chống lại ý trời rồi!”
Tôi run người: “Anh nói lung tung gì vậy…”
“Dám đẩy tôi xuống giường, còn bảo tôi nói lung tung à.”
Cơn giận trong mắt anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi vô thức quơ tay lên đầu giường, chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm mại của Niếp Niếp, nắm chặt lấy nó, tôi chợt có dũng khí.
“Cố tổng, Niếp Niếp là con tôi” Tôi trân trân nhìn anh.
Bàn tay đang nắm lấy cổ tôi dần nơi lỏng, tiếng nói như ác quỷ dưới địa ngục: “Cũng là con của tôi! Đồng Kha Kha, nếu cô còn dám phản kháng một lần nữa, tôi sẽ mang con đi, cả đời này cô đừng hòng nhìn thấy nó.”
Tay chân tôi lạnh toát, đến hơi ấm của Niếp Niếp cũng không sưởi được những ngón tay của tôi.
“Anh nói cái gì vậy? Niếp Niếp là con tôi, liên can gì đến anh chứ?”
“Đồng Kha Kha, lúc này rồi mà cô còn giả ngốc với tôi. Vì tên Hạng Chương đó cô bán cả thân thể, tử cung, cả con mình nữa, cô nói xem cô ti tiện đến mức nào?”
Hô hấp trở nên khó khăn hơn, tai chỉ toàn những tiếng ù ù, những lời của Cố Thanh Thiên tôi nghe không rõ, cũng không hiểu được.
Trong lúc tôi còn choáng váng, Cố Thanh Thiên lại trườn lên, đẩy vào thật mạnh…
Tôi khô cạn như một hòn đá, có chút cảm giác đau, nhưng lại khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi lạnh lẽo nhìn Cố Thanh Thiên đang đè trên thân tôi: “Cố tổng, anh điên rồi, Niếp Niếp là con của tôi và Hạng Chương. Chẳng có quan hệ gì với anh cả.”
“Cô nghĩ rằng mẹ tôi sẽ rộng lượng nhận nuôi một đứa trẻ không phải máu thịt của tôi ư? Đồng Kha Kha cô vẫn còn giả vờ giả vịt.”
Anh ta lấy tay che mắt tôi, rồi nhấp mạnh hơn, tôi nằm ngay đơ, đầu óc rối bời. Những sợi dây ký ức dần phảng phất.
Đêm đó ở khách sạn, mất đi ký ức, chỉ lưu lại một giấc mộng xuân thì.
Sau đêm đó, Hạng Chương cũng không bao giờ đụng vào tôi nữa.
Hạng Chương mong mỏi một đứa con như vậy, mà lại bán đứa bé này đi.
Hạng Chương muốn có thêm một đứa nữa, mà lại muốn tôi vào viện làm phẫu thuật.
Hắn từ đầu đến cuối là một tên đồng tính luyến ái, hắn đối với phụ nữ hoàn toàn bất lực. Vậy thì, sao lại có được Niếp Niếp chứ?
Tôi dứt khoát kéo bàn tay che mắt mình ra, nhìn gương mặt đỏ hừng hực của Cố Thanh Thiên: “Là anh? Người đêm đó là anh? Tại sao chứ…”
“Tại sao ư?” Cố Thanh Thiên thở hổn hển, nhìn xuống tôi “Vì tiền, vì tương lai, vì Hạng Chương. Nỗi khổ của cô là thế phải không. Các người hợp tác chuốc thuốc tôi, trèo lên giường tôi, giấu tôi sinh con. Giờ cô còn dám hỏi tôi tại sao à?”
“Đồng Kha Kha, tôi cũng thật muốn hỏi, sao các người lại tính kế với tôi?”
Câu cuối cùng đó, anh ta thúc vào trong tôi càng hung tợn.
Tôi không thể thở được, như một con thuyền nhỏ giữa mưa to gió lớn, lênh đênh, lắc lư, thoi thóp.
Lúc Cố Thanh Thiên vừa kết thúc, Niếp Niếp cũng bị động dậy khóc. Tôi đẩy anh ra đến bên con ẵm bồng.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, Cố Thanh Thiên thỏa mãn rời đi.