Ánh mắt Đơn Triết Hạo vẫn lạnh lùng nhìn xung quanh hiện trường đám cháy một lần nữa mới nói: “Hành động lần này của Vương Hạo sẽ khiến cảnh sát chú ý, cho nên hắn sẽ phải ngừng nghỉ thời gian, trong khoảng thời gian này chúng ta phải tăng cường cảnh giác, bảo vệ thật kỹ mọi người, gắt gao tìm kiếm tung tích Vương Hạo rồi tính cách đối phó với hắn.”
Nói xong cũng không quay đầu nhìn Y Thiếu Thiên mà kéo Giản Nhuỵ Ái ra xe quay về. Xem ra quãng thời gian này Vương Hạo không động thủ, bọn họ có thể có vài ngày bình an.
Đơn Triết Hạo đưa Giản Nhuỵ Ái đến nhà hàng chuyên phục vụ món ăn phương Tây, vừa bước vào cửa đã nghe tiếng đàn piano nhẹ nhàng phiêu đãng, giống như xóa đi mọi ưu phiền trong lòng bọn họ.
“Tổng giám đốc Đơn, xin mời tới bên này!” Người phục vụ nhìn thấy Đơn Triết Hạo đến vội chạy lại nhiệt tình dẫn đường.
Nhà hàng này thật trang nhã tốt vô cùng, thoải mái lại vô cùng sang trọng, khách đến dùng cơm đều là người quyền quý, sang trọng.
Mới vừa ngồi xuống Giản Nhuỵ Ái vô cùng thoải mái hỏi: “Hạo, tại sao muốn đến đây ăn cơm?” Giản Nhụy Ái biết đây là nhà hàng sang trọng vô cùng, nếu để ăn cơm thì có thể đến nơi khác cũng được mà. Đến nơi này là có chút hơi phô trương lãng phí.
Đơn Triết Hạo khẽ mỉm cười, búng nhẹ lên chóp mũi Giản Nhuỵ Ái “Em lại keo kiệt rồi, không sao cả, chồng em có đủ tiền, hơn nữa đầu bếp ở đây rất nổi tiếng nấu được rất nhiều món ngon lại sạch sẽ.”
Vừa dứt lời đã thấy đầu bếp đi tới khom người nói: “Hoan nghênh tổng giám đốc Đơn đã đến dùng bữa tại nhà hàng. Xin phép hỏi tôi có thể phục vụ gì cho hai vị đây?”
“Tiểu Nhụy muốn ăn cái gì? Đầu bếp ở đây có thể làm theo yêu cầu của em.” Đơn Triết Hạo đưa thực đơn cho Giản Nhụy Ái. Thật ra thì Đơn Triết Hạo muốn Giản Nhụy Ái được thư giãn một chút. Gần đây trong nhà đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu không có Giản Nhụy Ái ở bên cạnh thì Đơn Triết Hạo không biết làm thế nào vượt qua.
“Đúng vậy thưa tiểu thư!” Đầu bếp nói, “Dù là món ăn gì chúng tôi cũng sẽ tận tâm phục vụ các vị”
Giản Nhuỵ Ái sáng mắt nhìn Đơn Triết Hạo đang nhìn đầu bếp hỏi lại: “Thật như vậy sao, món gì cũng sẽ được sao?” Giản Nhụy Ái không muốn ăn mấy món có sẵn trong thực đơn bởi giá trên trời của nó khiến cô thấy không quen
Hơn nữa Giản Nhụy Ái lại chợt nhớ đến một món ăn đã lâu rồi không ăn lại nên rất hoài niệm cùng nhớ nhung lại thấy đầu bếp rất nhẫn nại chờ đợi nên lễ phép yêu cầu ” Muốn ăn Ma Lạt Thang” (P/s: Chẳng hiểu đó là món ăn gì nữa, tra google thì chỉ biết đó là một món ăn vặt rất cay thôi)
Đầu bếp nghe món ăn Giản Nhuỵ Ái yêu cầu, cả khuôn mặt trong nháy mắt suy sụp, chưa từng thấy một ai đến nhà hàng sang trọng mà lại đi ăn Ma Lạt Thang, hơn nữa vừa rồi còn khoe khoang khoác lác nói món gì cũng được nên cũng không thể nói với bọn họ không có.
Đơn Triết Hạo mỉm cười “Vậy thì đi chuẩn bị đi!”
Nhìn đầu bếp bối rối, Đơn Triết Hạo cũng phải cười trộm, không ý kiến gì vì anh muốn đưa Tiểu Nhụy ra ngoài ăn cơm chủ yếu chính là muốn Giản Nhuỵ Ái vui vẻ.
“Vâng, xin Đơn tiên sinh và Giản tiểu thư chờ chốc lát.” Đầu bếp bất đắc dĩ đi ra, cũng chỉ có thể sai người đi ra ngoài mua tài liệu, rồi tự tay làm Ma Lạt Thang cho hai người. Đường đường là một trong số năm đầu bếp nổi tiếng thế giới lại phải đi học hỏi làm món Ma Lạt Thang!
Giản Nhuỵ Ái khẽ cau mày, nhìn bóng lưng đầu bếp rời đi, hai mắt sáng ngời chẳng cảm thấy xấu hổ, cắn môi hỏi “Hạo, có phải chúng ta đang làm khó người khác không? Nếu thế anh nói với đầu bếp không có cũng không cần làm đâu”
Đơn Triết Hạo kéo tay Giản Nhuỵ Ái trấn an: ” Không sao đâu, đầu bếp ở đây có thể làm được. Trước mắt anh sẽ dẫn em đến một chỗ này”
“Á! Chỗ nào thế?” Giản Nhuỵ Ái tò mò hỏi, ở nhà hàng còn có chỗ nào để đến sao?
Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng mơ hồ của Giản Nhuỵ Ái, phía dưới thân thể không khỏi nóng lên, trong lòng ngứa ngáy muốn đem Giản Nhuỵ Ái đẩy tới, nuốt vào trong bụng một phen, lôi kéo tay Giản Nhụy Ái, rời khỏi phòng ăn đang ngồi.
Thời điểm bọn họ đi tới phía sau nhà hàng lại bị quang cảnh lung linh mỹ lệ hấp dẫn.
Một bức tượng quan âm được đặt trên núi giả lấp lánh giống như ánh sao, bốn phía đều có nước phun, thật lung linh và đẹp mắt.
Giản Nhuỵ Ái thích nhất phật quan âm, bởi vì khi còn bé thích đứng trước phật quan âm ước nguyện đều vô cùng linh ứng, đến tối cha mẹ sẽ đến tìm mình.
Chuyện này Giản Nhụy Ái che giấu kỹ trong lòng mình, ngay cả anh Quyền Hàn và trác Đan Tinh cũng không biết. Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo xúc động không nói được nên lời : “Anh. . . . . .”
Đơn Triết Hạo khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Giản Nhụy ÁI để cho thân thể mềm mại tựa vào trong lồng ngực mình. Đơn Triết Hạo cũng có để ý thấy mỗi lần nhìn thấy tượng quan âm thì Giản Nhuỵ Ái đều đứng nhìn không chớp mắt. Cho nên Đơn Triết Hạo mới đoán Giản nhụy Ái vô cùng thích tượng quan âm. Hôm nay nhìn thấy biểu cảm trên mặt Giản Nhụy Ái thì cũng xác định được bản thân anh cũng không đoán sai.
Đơn Triết Hạo cúi đầu sát bên tai nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhụy có thích không?”
Bên tai là hơi thở đầy nam tính của Đơn Triết Hạo, khuôn mặt Giản Nhụy Ai đỏ ửng, cắn môi cố gắng kìm nén xúc động, kéo tay Đơn Triết Hạo đi đến phía tượng phật “Hạo, em vô cùng thích. . . . . .”
“Cho em này!” Đơn Triết Hạo biết Giản Nhuỵ Ái đang muốn tìm tiền xu, nên đưa cho Giản Nhụy Ái.
Giản Nhuỵ Ái nhận lấy tiền xu, đôi tay nắm chặt tiền xu, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện cho nhà họ Đơn có thể bình an, mọi người trong nhà đừng gặp chuyện gì không may.
“Bùm” đồng tiền xu bay thẳng vào hồ nước, sóng nước phản chiếu ánh sáng lung linh như vòng hào quang khiến Giản Nhuỵ Ái nhìn say mê.
“Tiểu Nhụy vừa ước nguyện điều gì?” Đơn Triết Hạo đứng sau lưng Giản Nhụy Ái nhẹ giọng hỏi.
“Em không nói cho anh biết đâu. Ước nguyện mà nói ra lời sẽ không còn linh nghiệm nữa”. Không đợi Giản Nhụy Ái kịp phản ứng đã bị đẩy cả người vào trong hồ.
Bị đẩy vào dưới đài phun nước làm quần áo ướt sũng, trên đầu cũng ướt nhẹp nước, Giản Nhụy Ái tức tối ngẩng đầu nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện nghiến răng nghiến lợi “Đơn….Triết…. Hạo . . . . . .”
Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng Giản Nhuỵ Ái ướt đẫm chật vật, bật cười ha hả thật vui vẻ khi gây khó được Giản Nhuỵ Ái.
Giản Nhuỵ Ái nhìn Đơn Triết Hạo đang cười vui vẻ, đã đẩy mình xuống nước thì anh ấy cũng phải bị ướt mưới công bằng, nghĩ xong liền ngồi xổm xuống lấy tay ôm chặt lấy bụng mình.
“Tiểu Nhụy. . . . . .” Đơn Triết Hạo đang cười bỗng nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái đang ngồi ôm bụng cũng vội ngừng cười có chút lo lắng “Tiểu Nhụy đừng giả vờ nữa, nhanh đứng lên.”
“Hạo em không chịu nổi nữa, bụng em rất đau” Giản Nhuỵ Ái tiếp tục giả vờ đau bụng, hôm nay nhất định phải lừa được Đơn Triết Hạo đi xuống hồ nước.
“Không đúng, vừa mới hết chu kỳ hàng tháng thì làm sao lại bị đau bụng ?” Đơn Triết Hạo vẫn chưa tin Giản Nhuỵ Ái bị đau bụng.
Đáng chết! Đơn Triết Hạo lại nhớ rõ ràng ngày tháng dì cả hàng tháng thăm cô như vậy, gướng mặt đang cúi khẽ ửng đỏ “A! Thật là đau quá.”
Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhuỵ Ái đau đớn rất thương tâm không giống như đang giả vờ cũng vội vàng chạy vào hồ nước, muôn ôm Giản Nhụy Ái đến bệnh viện khám xem thế nào
‘Bùmm’ một tiếng, Đơn triết Hạo không có đề phòng bị đẩy ngã nhào trong hồ nước , lông mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn Giản Nhuỵ Ái đang cười hả hê vì đã thực hiện được gian kế.
“Anh không cần nhìn em như vậy, ha ha. . . . . . Em chỉ là đệ tử học từ sư phụ nhưng mà giỏi hơn thôi.” Giản Nhuỵ Ái khoanh tay trước ngực, không hề kiêng dè cười to, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.
“A!” Đơn Triết Hạo tạt mạnh nước về phía Giản Nhụy Ái khiến cô cũng tối tăm mặt mũi “Đơn Triết Hạo, tại sao lại tạt nước em, hãy xem đây. . . . . .”
Hai người cứ thế đứng trong hồ chơi tạt nước, tiếng cười vang vọng không còn ưu phiền.