Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 14: Sợ chích


Đầu Giản Nhụy Ái thoáng qua một người có thể cứu mình, người đó không ai khác chính là anh Quyền Hàn của cô, đè xuống phím điện thoại, nghe được có người tiếp máu, vội vã hỏi: “Nhụy Ái, em đang ở đâu vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Giản Nhụy Ái cố nén nước mắt, nói trong tiếng nấc: “Anh Quyền Hàn, cứu em… em thật khó chịu…”

“Nhụy Ái, em đã xảy ra chuyện gì? Không cần sợ, em đang ở đâu? Anh lập tức đến đón em.” Ống nghe truyền đến một giọng nói vội vã.

“Em đang ở… phố B xxx, đứng dưới đại thụ, anh Quyền Hàn, đến cứu em với.” Giản Nhụy Ái vô lực nói ra mấy chữ.

Quyền Hàn cúp điện thoại, trong lòng sợ tới cực điểm, bên tai quay lại giọng nói yếu ớt vừa rồi của Giản Nhụy Ái, loại âm thanh này chỉ có ngày mất đi ba mẹ cô mới khóc như thế. Anh nắm chặt chìa khóa trong tay định chạy ra ngoài.

Trong phút chốc, anh bị Trác Đan Tinh cản lại: “Anh Quyền Hàn, em cũng muốn đi.”

Anh nhìn Trác Đan Tinh mấy lần, kiên định gật đầu một cái, mang theo cô gái, nếu như Giản Nhụy Ái xảy ra chuyện gì, cũng dễ dàng đối phó hơn.

Hai người nhanh chóng lên xe, vì Giản Nhụy Ái mà lo lắng không yên. Quyền Hàn muốn nhanh chóng tìm được Giản Nhụy Ái, liền lái xe như bay, những nơi xe lái qua bắn ra những bọt nước li ti mờ ảo. Bọn họ quan sát ven đường, sợ thời gian không kịp, sợ mình bỏ lỡ Giản Nhụy Ái.

Hai mắt Đơn Triết Hạo thô bạo nhìn chằm chằm cần gạt nước, những hạt nước bị đánh qua đánh lại tạo thành những hạt thủy tinh nho nhỏ, đen nhánh như màu đêm. Ánh mắt thoáng vẻ nhếch nhác của Giản Nhụy Ái , trong lòng xuất hiện vài tia lo lắng.

Anh cảm thấy đem Giản Nhụy Ái ném ở ven đường, có chút bất cận.

Trong đêm đen, một tiếng thắng xe chói tai dừng lại, xe dùng tốc độ nhanh nhất để quay lại, nước văng khắp nơi. Tốc độ xe cực nhanh, chạy như bay trên đường vắng, chung quanh nhìn chiếc xe điên lập tức tránh xa, sợ hãi nhìn tốc độ xe, cũng sợ xe mình cạo hư xe quý, lại phải bồi thường số tiền lớn.

Quyền Hàn nhìn thấy cô gái núp dưới gốc cây đại thụ, thắng xe gấp gáp, không để ý đến chuyện che dù, chạy như bay xuống.

Giản Nhụy Ái núp dưới gốc cây đại thụ, mưa to tưới vào khiến cô bất tỉnh nhân sự, cô hoảng sợ khi có người bế lên, mơ mơ màng màng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Quyền Hàn, mới nở một nụ cười vững tâm, từ từ nhắm mắt lại.

Cảnh tượng như thế, vây quanh đầu của Đơn Triết Hạo, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hình ảnh người đàn ông đang ôm cô gái, nhấp ga rời đi.

Giản Nhụy Ái được Quyền Hàn đưa về nhà, Trác Đan Tinh giúp cô thay quần áo, cô chẳng có chút phản ứng nào cả, mặc cho người khác chơi đùa.

Hai người nhìn thấy Giản Nhụy Ái mơ mơ màng màng, mặt bị đốt trở nên đỏ bừng, tình huống không ổn.

Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái không rõ cô bệnh gì, đôi mắt trở nên kinh hoàng, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

Quyền Hàn thấy Giản Nhụy Ái sốt cao như thế, lòng như lửa đốt, thấy Trác Đan Tinh lấy nhiệt kế ra, không ngờ sốt tới ba mươi chín độ rưỡi.

Anh cảm thấy không thể hạ xuống, gọi tên Giản Nhụy Ái, cô chỉ hơi mở mắt nhìn anh, Quyền Hàn trở nên khẩn trương, chưa từng gặp cô sốt cao như thế này, vì an toàn của cô mà nghĩ, lập tức mang cô tới bệnh viện.

“Đan Tinh, không nên gấp gáp, chúng ta lập tức đưa Nhụy Ái đến bệnh viện, cô ấy bị sốt đến như thế này, phải chích mới giảm sốt được.”

Quyền Hàn thấy Trác Đan Tinh sợ đến sắp khóc, anh biết mẹ Trác Đan Tinh chính là ngã bệnh qua đời, trong lòng cô vĩnh viễn có một nỗi ám ảnh, anh an ủi cô, đồng thời cũng an ủi chính mình.

Trác Đan Tinh nghe Quyền Hàn nói như thế, vội vã lau nước mắt, gật đầu một cái, thu dọn đồ đạc, sẽ cùng Quyền Hàn và Giản Nhụy Ái đến bệnh viện.

Giản Nhụy Ái phát sốt, toàn thân mềm nhũn, cổ họng khó chịu và đau rát, nhưng cô không phải là người không có ý thức, lúc Quyền Hàn gọi tên cô, cô không có sức lực, lười trả lời mà thôi.

Cô nghe rõ đoạn đối thoại của bọn họ, Quyền Hàn muốn dẫn cô đến bệnh viện, sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là chích.

Mắt mở to, lôi kéo cánh tay Quyền Hàn: “Anh Quyền Hàn, em không muốn đi bệnh viện.”

Quyền Hàn không muốn mặc cho Giản Nhụy Ái la lối, phát sốt không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không sẽ chết: “Không được, Nhụy Ái, em ngã bệnh rồi, phải đi gặp bác sĩ, nếu không em sẽ rất khó chịu, đã lớn như thế rồi còn sợ chích là sao.”

“Em không đi, em không đi…” Giản Nhụy Ái không nghe lời khuyên của Quyền Hàn, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm ba chữ, con ngươi càng ngày càng mơ hồ.

Trác Đan Tinh thấy Giản Nhụy Ái kiên trì như vậy, cũng biết Quyền Hàn hết cách với cô, ở trong phòng tìm được điện thoại di động, gọi tới số 120, bảo một bác sĩ trực tiếp đến nhà, chuyện Giản Nhụy Ái sốt cao không thể kéo dài nữa.

Giản Nhụy Ái trở nên mơ hồ, nghe Trác Đan Tinh gọi bác sĩ, trong cơn hoảng hốt bỗng ngồi dậy: “Em không muốn đi bệnh viện, em không muốn đi bệnh viện…”

Quyền Hàn thấy Giản Nhụy Ái kích động, sợ cô giãy giụa sẽ tự làm tổn thương mình, ra sức ôm thật chặt lấy cô, kềm chế cảm xúc của cô, không để cho cô làm chuyện hại mình.

Giản Nhụy Ái tránh thoát vòng tay của Quyền Hàn, sau khi cô giãy giụa mệt mỏi, mới chậm rãi an tĩnh lại, mơ mơ màng màng nằm trên bả vai Quyền Hàn, hô hấp trở nên suy yếu.

Bọn họ không biết Giản Nhụy Áirốt cuộc xảy ra chuyện gì? Một thân một mình ngồi dưới đại thụ, sợ nó làm thương tổn cô.

Nhưng bọn họ biết từ nhỏ Giản Nhụy Ái sợ nhất là chích, mỗi lần ngã bệnh chính cũng tựa như lấy mạng cô, đem mình giày vò đến chết, cũng đem người khác giày vò đến chết.

Trác Đan Tinh thấy Giản Nhụy Ái đã bình tĩnh lại, an ủi: “Nhụy Ái, không cần phải sợ, cậu phát sốt, không nên kích động, chính không đau đâu.”

Giản Nhụy Ái nghe thấy chích, thân thể không khỏi run rẩy, muốn giãy giụa, nhưng không còn hơi sức để từ chối, náo loạn một chút, cũng mệt mỏi rũ xuống, chỉ có thể nằm trên vai Quyền Hàn.

Bác sĩ đến, kiểm tra một loạt cho Giản Nhụy Ái, lạnh lẽo đo nhiệt độ cơ thể cho cô, khiến cô vô cùng run rẩy.

Quyền Hàn đưa tay đem cô ôm vào trong ngực giống như một đứa trẻ, trấn an cô: “Không cần phải sợ, bác sĩ muốn kiểm tra một chút thôi, không có việc gì đâu.”

“Đừng chích, đừng chích…” Giản Nhụy Ái yếu ớt nói, miệng không ngừng lẩm bẩm, cô sợ hãi co rúc trong ngực Quyền Hàn, tựa mặt vào lồng ngực dịu dàng của anh.

Bác sĩ nhìn Giản Nhụy Ái một cái, sau một loạt kiểm tra, nói: “Mọi người yên tâm, chỉ là cô ấy vừa uống rượu lại mắc mưa nên cảm cúm mà thôi. Nếu như cô ấy sợ chích, các người không cần buộc cô ấy chích, tôi sẽ kê cho cô ấy một ít thuốc, ăn rồi uống, quan sát một thời gian, nếu thấy vẫn không giảm sốt, có lẽ nên đưa vào bệnh viện.”

Quyền Hàn đi tiễn bác sĩ, bảo Trác Đan Tinh ở lại chăm sóc Giản Nhụy Ái, còn anh tự mình đi nấu nước sôi, giúp Giản Nhụy Ái uống thuốc, lau mồ hôi và nước mắt trên gương mặt của cô, bị giày vò một đoạn thời gian, cô rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ.

Trác Đan Tinh thấy Giản Nhụy Ái bình an vô sự, không khỏi thở dài một hơi, cô bị bạn tốt hù sợ chết đi được.

“Anh Quyền Hàn, anh cũng mệt rồi, đi nghỉ đi! Nhụy Ái, em chăm sóc một mình được rồi.”

Quyền Hàn vắt khăn bông lau nước cho Giản Nhụy Ái, ngước mắt lên tiếng: “Không cần, Đan Tinh, em mệt rồi, nên đi nghỉ đi. Nhụy Ái anh có thể tự mình chăm sóc, đi đi! Hiện tại không có việc gì!”

“Em cũng không mệt ạ, chúng ta cùng nhau chăm sóc bạn ấy vậy!”

Quyền Hàn cũng không để ý tới Trác Đan Tinh, vắt khăn lông cho thật khô, đặt lên trán của Giản Nhụy Ái, giúp cô uống một chút nước, nhiệt độ cơ thể dần dần ổn định lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.