Trúc Diệp Thanh cũng không có hỏi tiếp mà yên lặng chờ Hạo Thiên nói.
Hạo Thiên đem tất cả thông tin từ cuộc trò chuyện của tiểu đội cướp biển báo cáo lại cho Trúc Diệp Thanh.
“Trong thần thoại Bắc Âu, Jormungandr được cho là con thứ của khổng nhân Angrboda với thần Loki, nhưng cũng có truyền thuyết dân gian Iceland cho là loài rết biển sống lâu mà thành tinh.”
“Theo lời thần Thor trong một huyền ca, Jormungandr có sống lưng thẳng và lắm gai nhọn, đầu hơi giống gấu rừng nhưng thân cá chình, da và vảy tuy trơn láng nhưng cực sắc.”
“Jormungandr có đặc điểm khá tương đồng con ‘Xi Vẫn’ trong văn hóa Á Đông, có lẽ là sự hình tượng hóa những vũng nước xoáy ở biển.”
“Leviathan là một loài sinh vật biển thần thoại xuất hiện trong Kinh Thánh. Trong ngành khoa học nghiên cứu ma quỷ, Leviathan là một trong bảy hoàng tử của địa ngục, là tội đồ đố kỵ, ganh tỵ và canh giữ cổng địa ngục.”
“Trong văn học, (ví dụ tác phẩm Moby Dick của Herman Melville) con cá voi khổng lồ được ví như Leviathan.”
Sau khi nghe xong Hạo Thiên nói về hai con thú Jormungandr và Leviathan thì Trúc Diệp Thanh đã kể ra một tràng thông tin về hai con vật thần thoại này.
Hạo Thiên cũng nói ra suy đoán của mình về Jormungandr có thể là trăn Titan, còn Leviathan thì là cá voi, Thunderbird là đại bàng vàng.
“Theo truyền thuyết, Thunderbird là một con đại bàng khổng lồ thường bay lượn trên bầu trời. Nó cai quản gió bão và sấm sét. Nó có thể tạo ra những cơn giông tố hay những tia sét từ những cái vỗ cánh và những tia chớp phóng ra từ đôi mắt sáng rực. Nó cũng sở hữu một sức mạnh thể chất cực kì khủng khiếp. Thức ăn ưa thích của nó là cá voi, và đôi khi là người.”
“Thunderbird trị vì toàn bộ bầu trời, và các sinh vật biết bay. Nó có một mối thù không đội trời chung với các loài sinh vật dưới nước, đứng đầu bởi con rắn sừng khổng lồ (Great Horned Snake). Mỗi lần chúng đánh nhau thì thường xảy ra bão tố và vòi rồng, và dĩ nhiên, kẻ thua thiệt nhất là…con người.”
Sau khi nghe hết những thông tin về ba con thú thần thoại, Hạo Thiên liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu trăn Titan là Jormungandr thì quá đơn giản, Thunderbird là Bạch Bạch thì lại càng bình thường, mối lo lớn nhất lại đổ dồn vào con thú biển cả Leviathan.
“Anh đừng lo lắng làm gì, nếu thật sự Leviathan tồn tại thì sẽ có hình dạng khổng lồ, khó có thể tiếp cận hòn đảo này, hoạt động xung quanh bờ biển hoàn toàn không có vấn đề gì đâu!” Trúc Diệp Thanh cười cười khi thấy Hạo Thiên đang lo sợ.
Nghe được lời của Trúc Diệp Thanh an ủi, Hạo Thiên nhẹ nhàng thở ra, nếu hoạt động ngoài khơi xa mà nói, nếu không chuẩn bị chiếc thuyền lớn vững chắc thì có đánh chết hắn cũng không ra biển.
Nếu dùng thuyền nhỏ ra khơi mà không may mắn gặp phải Leviathan thì bị đánh tan tác thì lúc đó trôi nổi trên biển thì chẳng có cách nào để chạy trốn mà sẽ làm mồi cho cá.
“Nếu đảo này đã có sinh vật tiền sử rồi còn thần thoại nữa thì liệu có suối Thần tồn tại?” Trúc Diệp Thanh tỏ vẻ hứng thú với con suối này.
“Sao tôi biết được, có lẽ chỉ có trong truyền thuyết thôi!” Hạo Thiên ngây người.
Sinh vật tiền sử thì con người chưa nhìn thấy tận mắt mà phải thông qua hóa thạch thì mới chứng minh được nó tồn tại, dã thú thần thoại thì chỉ dựa vào các di tích cổ đại để giải thích, còn suối Thần thì quả thực không có cái gì có thể xác định nó có thật cả.
Nhưng có chuyện làm Hạo Thiên khó hiểu, liệu sức người có thể che giấu một con suối hay sao?
“Tôi tò mò, nếu có suối Thần thì làm cách nào để cất giữ mà không ai tìm thấy được?” Hạo Thiên cười cười.
“Về cái này thì có một truyền thuyết, có một người đi biển đã vô tình tìm thấy nó trên một hòn đảo hoang, sau khi uống nước thì người đó đã có thể trường sinh bất lão nhưng vì lòng tham của riêng mình mà đã cất công đi tìm chiếc chén thánh để giấu hết nước suối vào trong đó!”
“Sau đó thì người này đã gặp nạn khi trên đường đi xuống phía nam để tìm chén thánh, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của người đó, vì thế mà nhiều người mới biết đến suối Thần!” Trúc Diệp Thanh nói tới đây thì dừng lại.
“Đúng là một cái chén, ly, bình… thì có thể cất giấu được!” Hạo Thiên cười cười.
Bởi vì thời xảy ra quá lâu, câu chuyện chỉ được truyền miệng cho đời sau nên khó có thể biết chính xác, chuyện thần thoại cổ xưa thì vào thời đại của Trúc Diệp Thanh là trung đại thì tương đối không hoàn chỉnh.
“Anh đi hỏi trưởng lão xem có chuyện này không? Biết đâu với thân phận của anh thì ông lão chịu nói!” Trúc Diệp Thanh cười tít mắt.
“Thật là nhảm nhí! Cô nói đến mức mà tôi đã tin chuyện này có thật đấy!” Hạo Thiên cười khổ.
“Hi hi! Anh mà cũng tin chuyện này sao?” Trúc Diệp Thanh cười.
“Tôi mà tin à?” Hạo Thiên biết Trúc Diệp Thanh đang đùa giỡn nên cũng nói theo.
Trúc Diệp Thanh cũng không có trả lời mà dùng tay che miệng, Hạo Thiên cũng không có tiếp tục nói chuyện này, hắn nhanh chóng đổi sang chủ đề khác.
“Trúc Diệp Thanh, cô đã ở cùng bộ lạc mấy hôm nay, cô thấy tình hình như thế nào?” Hạo Thiên trầm tư nhìn Trúc Diệp Thanh.
“Để xem… cũng không có chuyện gì quá lớn… chỉ là…” Trúc Diệp Thanh đang nói thì dừng lại.
“Chỉ là thế nào? Sao không nói tiếp?” Hạo Thiên thúc giục.
“Vấn đề này thì anh cũng biết rồi! Mỗi người trong bộ lạc luôn phải đi tìm kiếm thức ăn nhưng hoàn toàn không đủ!” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt suy tư.
“Không có cách giải quyết sao?” Hạo Thiên thắc mắc hỏi.
“Hoàn toàn không, bộ lạc đã quen với cuộc sống săn bắt, hái lượm… cứ theo cái đà này thì đến khi không còn thấy thức ăn thì họ sẽ mất đi sức lao động và sau đó là chết vì đói!” Trúc Diệp Thanh lắc đầu ngao ngán.
Hạo Thiên từng nghĩ đến chuyện này, vấn đề cần giải quyết càng nhanh càng tốt là cái đói của người dân bộ lạc.
Trong đầu nhảy số liên tục, Hạo Thiên liền từ trong suy tư trở lại.
“Chúng ta sẽ mượn của bọn cướp biển một ít!” Hạo Thiên cười nham hiểm.
“Khoan đã! Sao có thể làm như vậy được?” Trúc Diệp Thanh cả kinh.
“Đúng! Chúng ta sẽ mượn nhưng không trả lại!” Hạo Thiên lại tiếp tục với vẻ mặt gian ác.
“Vậy anh định làm thế nào?” Trúc Diệp Thanh lấy lại bình tĩnh, “Anh đã có kế hoạch gì sao?”
“Cũng không thể xem là kế hoạch được!” Hạo Thiên ngồi xuống đất, lựa một chỗ bằng phảng rồi cầm que gỗ vẽ sơ đồ doanh trại của cướp biển ra rồi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Sau một lúc lâu, Trúc Diệp Thanh đã mường tượng ra được cách nghĩ của Hạo Thiên, rất đơn giản.
Bước đầu tiên là dẫn dắt đám cướp biển ra phía xa chỗ giam giữ bộ lạc Hera, sau đó sẽ tấn công kho lương vì nó ở gần đó, vừa cứu người vừa mượn được một ít lương thực.