Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 85


Mặt trời vừa lên cao, Hạo Thiên đang còn say giấc nồng thì bên ngoài lều phát ra âm thanh của sự hỗn chiến, tiếng động đã làm cho Diệp Ngân cũng thức giấc sau một đêm yên bình.

Không ngờ cô gái kia bị thương như vậy mà còn có thể thức dậy sớm mà đi ra khỏi lều, ngay sau đó là trận hỗn chiến giữa Bạch Bạch và cô ta.

Hạo Thiên cũng khá bất ngờ khi cô nàng lại dám cầm đao mà chiến đấu với đại bàng vàng.

“Dừng lại nào!” Hạo Thiên sợ sẽ gây ra thương tích nên đã vội vàng hô to, lúc này Bạch Bạch cũng bay lại chỗ Hạo Thiên.

Thấy con chim lớn kia cũng là thú nuôi của Hạo Thiên, cô gái kia liền đỏ mặt, cảm giác tội lỗi xuất hiện trên gương mặt, miệng lẩm bẩm nói lời xin lỗi.

Biết cô gái không biết Bạch Bạch là thú nuôi của mình vì nó luôn ở trên cao nên cô nàng không hề biết, cũng không có ý định trách móc gì, Hạo Thiên vẫy tay, ý bảo cô nàng không cần để ý làm gì.

Buổi sáng sớm, sương mù ẩm ướt, Hạo Thiên cũng không vội vàng xuất phát trở về, thật ra là hắn không quyết định được chuyện đi hay ở lại chỗ này bởi vì sương mù chưa tan bớt.

Trong lúc chờ đợi hơi nước trong sương mù tan đi, Hạo Thiên lại tiếp tục dùng cử chỉ, hình vẽ để dò hỏi cô gái kia nhằm mục đích có được thông tin gì đó hữu dụng, hắn muốn biết cô từ đâu đến, hay có người đi cùng cô nàng không và có muốn cùng hắn sinh tồn trên đảo hoang này không?

Mất gần cả một giờ đồng hồ mà Hạo Thiên chẳng hề hỏi được một thông tin nào hữu dụng, hắn đành gác chuyện này lại, xem xét sương mù đã tan bớt, hắn cùng Diệp Ngân và cô gái kia trở về nơi trú ẩn trước rồi tính sau.

Do hướng đi mới không còn an toàn, Hạo Thiên quyết định sẽ đi vòng qua chỗ này nên thời gian có chút kéo dài, Hắc Hắc cũng vì chở trên lưng quá nhiều đồ nên cũng di chuyển khá chậm, Bạch Bạch thì theo lệnh hắn mà trở về thông báo cho Trúc Diệp Thanh ở nơi trú ẩn biết tin họ sắp trở về.

Ngày thứ hai, khoảng tám giờ sáng, Hạo Thiên đã mang theo cô gái kia trở về tới nơi trú ẩn, Trúc Diệp Thanh cùng hai cô gái kia nhờ có thông tin từ Bạch Bạch nên không có ra ngoài tìm kiếm tài nguyên mà ở trước cửa chờ đợi.

“Anh không gặp tình huống nguy hiểm nào chứ?” Trúc Diệp Thanh muốn nhìn xem Hạo Thiên cùng Diệp Ngân có bị thương hay gì không.

“Cô gái kia là ai thế? Trong dễ thương quá! Hay là anh thích ngoại hình của cô gái này nên đã mang về đây?” Lily tò mò khi thấy cô gái kia.

“Hình như cô gái này còn chưa đủ tuổi trưởng thành… không lẽ…” Mary cũng cười một cách nham hiểm nhìn Hạo Thiên.

“Đừng có nghĩ bậy chứ! Tôi đâu phải cái loại người như vậy đâu!” Hạo Thiên đang khóc ở trong lòng nhưng cố tỏ ra là mình ổn.

“Hi hi!” Diệp Ngân đứng cạnh đó mà cười khúc khích.

Không hiểu mọi người đang nói gì, cô gái liền bước xuống khỏi người Hắc Hắc rồi tay chấp vào bụng gập người xuống hành lễ.

Ba cô gái kia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đứng nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt một cách ngơ ngác.

“Bái kiến nữ sứ thần! Lời nói của sứ thần cùng mọi người tôi nghe không hiểu! Xin thứ lỗi!” Cô gái kia nói bằng loại ngôn ngữ nào đó.

Đối với loại ngôn ngữ này Hạo Thiên cùng Diệp Ngân chưa từng nghe qua nên chẳng thể hiểu được, còn Trúc Diệp Thanh và hai cô gái kia thì khác, họ có học loại ngôn ngữ này nên chẳng tỏ ra kì lạ, nhưng hai người Hạo Thiên thì thấy không bình thường.

“Cô đang hành lễ với tôi sao?” Trúc Diệp Thanh dùng ngôn ngữ của cô gái này và hỏi.

Nghe được câu trả lời của Trúc Diệp Thanh, hai mắt của cô gái kia liền như phát sáng, kích động mà nói liên tục, Trúc Diệp Thanh thì liên tục trầm ngâm mà gần đầu rồi dùng cùng ngôn ngữ nói chuyện với nhau.

Hạo Thiên cùng Diệp Ngân không hiểu nhưng họ cũng thở phào nhẹ nhõm vì chí ít còn có người trong số họ hiểu loại ngôn ngữ này.

“Thanh Thanh, chị đang nói cái gì với cô bé kia vậy!” Diệp Ngân đứng đó sốt ruột quá nên chen ngang vào.

“Không có gì quan trọng nhưng mà tôi có một tin tức rất đặc biệt cần thông báo!” Trúc Diệp Thanh vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tin tức gì vậy?” Thấy Trúc Diệp Thanh vẻ mặt như thế, Hạo Thiên tỏ ra gấp gáp.

“Vào trong rồi nói sau!” Hạo Thiên tuy muốn nghe ngay lập tức nhưng đã kịp nói thêm một câu.

Trở lại nơi trú ẩn, Hạo Thiên cùng những người còn lại đem đồ trên người Hắc Hắc xuống rồi đem vào cất trữ trên kệ tre trong nhà bếp, còn Trúc Diệp Thanh thì đưa cô gái kia vào trong hang động nghỉ ngơi.

Ra ngoài cũng đã lâu, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân cũng không có thời tắm nên cơ thể đã trở nên dơ bẩn, họ cũng không vội nghe tin tức mà Trúc Diệp Thanh có được, dù sao cũng chưa có khả năng rời đảo, họ đi tắm cho sạch sẽ rồi mới vào hang động.

Hạo Thiên cùng Diệp Ngân đi vào hang động, lúc này Trúc Diệp Thanh cùng cô gái kia đang nói chuyện với nhau, hai người cũng không muốn làm phiền nhưng họ vẫn bị phát hiện, dừng lại cuộc trò chuyện.

“Thanh Thanh, chị vừa nảy nói là có tin tức gì?” Hạo Thiên nhanh chóng vào thẳng chủ đề.

“Hai người ngồi xuống đi!” Trúc Diệp Thanh vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng nói.

Cảm giác được chuyện không lành, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân mau chóng tìm chỗ ngồi xuống.

“Cô bé này tên Artemis thuộc bộ lạc Hera!”

“Bộ lạc Hera? Hình như tôi từng nghe đến!” Diệp Ngân tò mò nói.

“Bộ lạc đó ra làm sao nhỉ?” Hạo Thiên nhìn thấy Diệp Ngân có vẻ mặt như thế liền hỏi.

Trúc Diệp Thanh lập tức hỏi Artemis gì đó, còn phần cô bé cũng gật đầu. 

Lúc này tất cả ánh mắt đều đổ gòn vào người Diệp Ngân.

“Cũng có khả năng là do tôi nhớ lầm! Có lần tôi đọc được một quyển sách tên là Những bí ẩn chưa được giải đáp có một sự kiện liên quan đến tộc người Hera!” Diệp Ngân hít sâu một hơi rồi nói ra.

Không có ai nói gì, họ đều chăm chú lắng nghe Diệp Ngân kể.

“Vào năm 1939 là lúc chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ, một vùng đất ở Tây Á được sự bảo hộ của quân đội nước Anh!”

“Khu vực đó lúc bấy giờ chưa phải là một quốc gia mà nơi đây tập trung rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ!” Diệp Ngân nhìn Artemis rồi kể tiếp.

“Bộ lạc Hera khoảng gần năm mươi người, họ sinh sống ở gần một ốc đảo trên sa mạc, vì thế mà họ không cần lo lắng về nước uống, họ còn rất nhiều táo!”

“Quân đội đóng quân ở gần bộ lạc Hera nên họ thường đến bộ lạc để xin táo để chống đói! Nên giữ họ cũng dần thân thiết với nhau!”

“Nhưng đến cuối năm 1939 thì theo như thường lệ, quân đội sẽ đến chỗ bộ lạc để xin táo để ăn thì không còn thấy một hình bóng nào của người trong bộ lạc!”

“Lúc đầu họ còn nghĩ bộ lạc đã di cư đi nơi khác nhưng khi phát hiện đồ đạc, thức ăn đều còn ở trong trại, nên có thể nói cả bộ lạc gần năm mươi người dường như đã bốc hơi!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.