Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 65


Thân cây tre, cây trúc đã lớn rất nhiều, ngoài ra còn mọc lên khá nhiều măng.

Ở bên cạnh, Hắc Hắc thì có vẻ cũng rất vui, nó ngồi bên một gốc tre và ôm một khúc măng lớn mà ăn, ăn đến đâu thì nó kêu một tiếng vui vẻ đến đó.

Đang ăn ngon lành thì một cây trúc từ trên trời giáng xuống đầu nó một cách nhẹ nhàng.

“Hắc Hắc đi nào, về nhà rồi hả ăn!” Hạo Thiên gõ đầu nó một cái.

Sau khi thu phục được trăn Titan, Hạo Thiên cũng chẳng sợ gì nữa, tuy nhiên hắn vẫn lo lắng có, thể sẽ gặp dã thú khác nên hắn lúc nào cũng căng thẳng mà cảnh giác xung quanh.

Dù cho có nhiều kỹ năng thiên phú hỗ trợ nhưng nếu lỡ gặp một con thú hùng mạnh không kém gì trăn Titan thì chưa chắc Hạo Thiên có thể chống chọi lại được.

Khi quyết định đi rừng tre, Hạo Thiên có hai mục tiêu cần làm, một phần là vì xác minh sự phán đoán của Trúc Diệp Thanh về chuyện lợn rừng bạo loạn là do mưa hay do trăn Titan. 

Trúc Diệp Thanh đã khẳng định rằng lúc trời mưa lớn, nhiệt độ đã đáp ứng được nhu cầu sinh sống của trăn Titan nên nó mới có thể đến rừng tre mà săn mồi.

Hạo Thiên sẽ chẳng ngu ngốc đến mức đem thân mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, rừng tre khá lớn, hắn chưa hoàn toàn khám phá hết và hắn cũng lo sợ, lỡ như có sinh vật nào khác được xuyên không từ tiền sử về thì lại toang, giả sử như khủng long, hổ, báo…

Nhưng tất cả cũng chỉ là nỗi sợ, nếu chỉ biết sợ hãi mà không dám hành động thì khác nào chờ chết.

Hạo Thiên mang theo tâm tình có một chút lo sợ một chút phấn khích, chơi trò chơi mạo hiểm cơ mà.

Sau khi đi sâu vào rừng tre một đoạn, Hạo Thiên lúc này đã cảm thấy không còn lo sợ nữa, dù sau thì có đại bàng vàng làm nhiệm vụ trinh thám ở trên đầu thì lo ngại gì nữa.

Khi thấy mấy con lợn rừng đi kiếm ăn ở xung quanh, Hạo Thiên nhớ lại chuyện lúc trước, điều đó đã phần nào chứng minh lời nói có chuyên môn của Trúc Diệp Thanh là chính xác.

Lại đi sâu vào bên trong, Hạo Thiên dần dần cảm giác được một mùi hương ngây ngất lòng người.

Rất nhanh ở phía xa hiện ra một hố phân to đùng. Lúc trước khi rơi vào tình huống quá nguy hiểm nên hắn không có tâm trí gì để ý đến, tới lúc này thì lại khác, cảm giác buồn nôn do phân lợn quá hôi thối.

Hố phân rất kinh dị, kinh tởm, nhưng… Hạo Thiên đến đây cũng vì nó.

À chỉ đúng một nữa, hắn đến vì đất ở xung quanh hố phân thì đúng hơn.

Đến gần hố phân  Hạo Thiên nhìn thấy trên đất là những phần đất bị nhuộm màu đỏ tím, tuy nhiên màu cũng khá nhạt.

Hạo Thiên nhảy từ trên lưng Hắc Hắc xuống đất, hắn nhặt một nhánh tre rồi dùng bật lửa đốt cháy thành than.

Tiếp đến Hạo Thiên dùng xẻng nhỏ lấy một chút đất màu đỏ tím đó lên rồi để lên than tre, lúc này một tiếng nổ nhỏ vang lên.

“Tốt! Chỗ này có nó!” Thấy được hiện tượng vừa rồi, Hạo Thiên kích động hét lên. 

Đất màu đỏ tím này được gọi là: tiêu thổ (đất tiêu). Loại đất này thường xuất hiện ở chỗ gần hố phân lâu năm, chân tường, vách núi, hang động mà không bị nước mưa dội rửa mà tạo thành.

Trong đất tiêu có chứa Nitơ, được tạo thành do vi khuẩn Nitrat hóa và vi khuẩn khử Nitrat có trong đất biến đổi ion Nitrat thành phân tử Nitơ, tuy nhiên chúng đã kết hợp với các phân tử khác như Natri, Kali, Magie… và tồn tại dưới dạng là muối.

Tìm được đất tiêu, đồng nghĩa với việc có thể lấy ‘diêm tiêu’, từ đó có thể chế tạo được thuốc nổ đen hay còn gọi là thuốc súng, hỏa dược, thuốc bột…

Đây cũng là cách để phòng ngự khi nhỡ may rơi vào trường hợp không còn gì để đối phó.

Nghĩ như thế, Hạo Thiên liền phấn khích không thôi, ngay lập tức hắn lấy xẻng ra mà đào bới, sau đó hắn bỏ đất tiêu vào trong giỏ tre.

Sau một thời gian đào bới, Hạo Thiên bỏ vào trong giỏ tre.

Quay qua quay lại, Hạo Thiên không nhìn thấy Hắc Hắc ở đâu, hóa ra là nó đã trốn đi chỗ khác.

Cũng không thể trách mắng gì nó, khả năng đánh hơi của nó rất cao khi gặp những thứ mùi nồng nặc như thế này thì cái khứu giác nhạy cảm đó lại trở thành điểm yếu của nó.

Dù rất không muốn đến gần hố phân nhưng vì Hạo Thiên muốn nó đi nên nó phải nghe theo và đi đến nhưng nó không thể chịu được lâu nên đã trốn đi.

Vác giỏ trên trên lưng Hạo Thiên liền đi tìm Hắc Hắc, nhờ có Bạch Bạch ở trên cao quan sát nên chẳng mất bao lâu là hắn có thể tìm thấy nó.

Hắc Hắc đi cũng không xa, chỗ này cũng tạm thời rời khỏi phạm vi cái mùi thối nồng nặc đó, nó ngồi dựa lưng vào gốc tre lớn và ăn khúc măng.

Hạo Thiên cũng không trách gì mà bảo nó chuẩn bị về, hắn đặt giỏ tre chứa đất tiêu lên lưng Hắc Hắc rồi thu hoạch một số cây trúc tươi và một số măng để cho nó ăn.

Trời cũng đã trưa, lợn rừng sẽ trở về sau khi kiếm ăn, Hạo Thiên cũng biết điều đó nên vội vàng thu gom rồi cùng Hắc Hắc theo đường cũ mà trở về.

Phải chở thêm khá nhiều đồ nặng, tốc độ của Hắc Hắc bị giảm đi đáng kể, theo như  quan sát của Bạch Bạch thì đàn lợn rừng cách chỗ Hạo Thiên cũng không xa lắm.

Gần ba giờ chiều, Hạo Thiên cũng đã trở lại nơi trú ẩn, lúc này các cô gái đang vui vẻ làm đồ gốm.

Tại sao họ vẫn làm đồ gốm, mặc dù đã làm rất nhiều trước đó. Thật ra lý do để Diệp Ngân làm thêm bình gốm là để đựng nước mưa cũng như chuẩn bị thêm dụng cụ cho Hạo Thiên làm thí nghiệm.

Tiết trời mùa hè vốn dĩ đã nóng bức còn cộng thêm độ nóng của lò nung thì dù đứng xa chỗ nung gốm khoảng vài mét mà vẫn cảm thấy độ nóng.

“Hạo Thiên anh về rồi! Trên đường đi có gặp nguy hiểm gì không?” Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên hô to.

“Không có gì cả!” Hạo Thiên cười cười.

“Nhìn cái điệu bộ này, chắc hẳn anh có thu hoạch không tệ!” Trúc Diệp Thanh thăm dò.

“Lúc nãy tôi vào rừng tre không hề thấy trăn Titan hay loài vật nào khác cả! Có điều nên cẩn thận khi vào đó!” Hạo Thiên gật đầu rồi nhìn vào cái bình gốm (lu) khá to ở đăng kia: “Các cô dám chắc chắn là tôi sẽ tìm được đất tiêu?”

Đêm qua Hạo Thiên cũng đã bàn bạc trước với bọn họ nên chuyện làm cái lu này cũng phần nào từ miệng hắn mà ra.

Nhưng hắn cũng chỉ là dự đoán, ai mà ngờ các cô gái lại làm thật, hắn chỉ nghĩ đơn giản cái hố phân đó chắc cũng tồn tại rất lâu rồi, khả năng tìm được đất tiêu ở đó rất cao chứ hắn không hề chắc chắn tìm được.

Nếu Hạo Thiên không nói thì khả năng bốn cô gái này bỏ công ra làm vẫn là có thể, nếu không sử dụng trong thí nghiệm thì có thể chứa nước để sinh hoạt. Nên Diệp Ngân, Trúc Diệp Thanh cùng Lily và Mary đều là con gái nên tắm ở ngoài suối hoài cũng không phải là chuyện tốt.

“Chỉ đúng một phần thôi! Nếu anh không tìm thấy đất tiêu thì sẽ dùng nó để làm bồn tắm…” Diệp Ngân cười cười nói.

“Bồn tắm cũng không tệ… có thể nấu nước nó rồi ngâm mình thư giãn cũng quá tốt!” Trúc Diệp Thanh nói.

“Có…bồn… tắm… khá… tốt…” Lily cũng tham gia vào, tuy nhiên cô nàng chỉ mới học được một chút về ngôn ngữ của Hạo Thiên nên chỉ nói được vậy.

“Hi hi!” Mary thì chỉ biết cười, cô ấy tiếp thu chậm hơn Lily một tý.

“Ra là thế! Làm tôi cứ tưởng là vì tôi mà làm…” Hạo Thiên nói thầm.

Hạo Thiên chỉ đành nở một nụ cười, ban đầu hắn cứ nghĩ nếu không có đất tiêu thì làm cũng chẳng có ích lợi gì nhưng không ngờ các cô gái này lại có thể nghĩ dùng để làm bồn tắm.

Bồn tắm cũng khá lớn, Hạo Thiên theo nguyện vọng của bốn cô nàng mà để nó yên phận với công dụng làm bồn tắm.

Diệp Ngân làm được khá nhiều cái khác nhưng nhỏ hơn cũng vừa đủ để Hạo Thiên làm thí nghiệm nên cũng chả sao cả. 

Hạo Thiên tiếp tục công việc làm gốm còn những cô gái thì đi xung quanh dạo chơi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.