Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 53


Trong đầm lầy, cây cối tuy cũng khá rậm rạp nhưng so với rừng rậm thì quả thật kém xa.

Hạo Thiên cùng trăn Titan đi trên một đoạn đường khác và cũng nhờ có như thế mà hắn lại gặp được một sự việc kỳ bí khác.

Trời cũng sắp tối, Hạo Thiên cũng đã sắp ra khỏi vùng đầm lầy thì trước mặt hắn lại xuất hiện một vật thể khá thân quen.

“Máy bay?” Hạo Thiên hốt hoảng.

Không ngờ lúc trước tiếng nổ đó không phải của trực thăng mà lại là của máy bay này. Hạo Thiên cũng không ngờ được, lúc đó mưa quá to, mọi thứ dường như mờ mịt và hầu như không thể nhìn thấy gì cả.

…… (Trở lại với ngày mà trực thăng rơi gần hang động của Hạo Thiên.)

Khoảng vài ngày trước, người bên trong máy bay cũng đã tỉnh lại.

Trải qua một khoảng thời gian dài hôn mê, người đó đã từ hôn mê mà tỉnh lại, hai mắt mơ màng.

“Đây là đâu? Thiên đường chăng?” Trúc Diệp Thanh lẩm bẩm trong miệng.

Máy bay gặp sự cố, rơi xuống đã làm cho cô nàng ảnh hưởng không nhỏ, khoảng mười phút sau, cô nàng mới thấy rõ những sự vật.

“Nơi này là…” Trúc Diệp Thanh nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, cô nàng không ngờ mình lại rơi vào đầm lầy.

Tuy là gặp nạn nhưng số cô nàng quá tốt, chỉ bị hôn mê chứ không hề xay xát chỗ nào, cũng nhờ vào một phần khác là cơ chế bảo hộ của máy bay này khá tốt.

Cô nàng thử cử động, cảm thấy không có vấn đề gì, Trúc Diệp Thanh mở cửa máy bay ra và nhảy xuống đất.

Đi xung quanh máy bay xem xét, không ngờ rằng máy bay chỉ bị gãy một cánh và nếu có kiến thức để sửa chữa thì chẳng mất bao lâu sẽ có thể cất cánh lại.

Tuy nhiên Trúc Diệp Thanh không hề có kiến thức gì về nó, trên máy bay cũng có rất nhiều đồ hữu dụng, giúp cô nàng sống sót được vài hôm sau khi tỉnh lại.

Trong tâm trí Trúc Diệp Thanh nhớ rất rõ ràng là lúc đang lái máy bay đến một khu rừng thì gặp một cơn bão, từ đó máy bay bị mất khống chế và lao xuống.

Những may mắn là nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh và bắt đầu điều chỉnh hạ cánh nên mới hạ cánh một cách khá an toàn và dù có như thế thì cô nàng vẫn chịu sự hôn mê sau đó.

“Nam mô a di đà phật! Cũng may là mình không bị làm sao!” Nhìn máy bay bị hư hỏng, Trúc Diệp Thanh không khỏi sợ hãi nhưng cũng chẳng được bao lâu, cô nàng đi xung quanh xem xét.

Sau một lát, Trúc Diệp Thanh suy đoán rằng cô bị rơi vào vùng đầm lầy, cô nàng cũng có chút lo sợ vì nơi đây đầy rẫy những nguy hiểm rình rập.

“Giờ cũng đã sắp tối! Chắc phải quay lại phi cơ, đợi ngày mai rồi tính tiếp!” Trúc Diệp Thanh lẩm nhẩm, quay trở lại máy bay.

……

Hoàng hôn buông xuống, Hạo Thiên lúc này cũng đã đến trước mặt máy bay, đi xung quanh máy bay thì không thấy có bất cứ điều gì kì lạ.

[Phải nhanh chóng xem xét, có thể sẽ vẫn còn người sống!] Nghĩ như vậy, Hạo Thiên ngay lập tức leo lên máy bay.

“Có ai ở đây không?” Hạo Thiên vừa la lên vừa bò lên.

Thấy không có a trả lời, Hạo Thiên cũng chỉ đành cố gắng bò lên, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến người lái máy bay, có khả năng đã bị hôn mê nên không nghe được lời hắn gọi nhưng cũng có thể là đã tử vong, dù dì cũng đã trải qua mấy ngày.

Mặc kệ là nguyên nhân hay tình huống nào thì Hạo Thiên cần phải lên được máy bay, bởi vì trên máy bay có thiết bị định tuyến và có thể liên lạc được với bên ngoài. Trực thăng lúc trước cũng có nhưng nó quá cũ và bị cháy nên có thể nói đây là niềm hy vọng thứ hai của Hạo Thiên.

Tất nhiên từ tận đáy lòng thì Hạo Thiên vẫn mong người trên máy bay vẫn còn sống, hắn không ích kỷ đến nỗi chỉ nghĩ riêng cho bản thân hắn.

Máy bay không lớn, đây là loại máy bay cá nhân cấu trúc cũng khá đơn giản.

Nhìn vào bên trong khoang điều khiển không có lấy một ai và không có cả một vết máu nào, Hạo Thiên lúc này đã an tâm một chút vì người phi công ấy chưa chết.

Hạo Thiên suy đoán người phi công đã ra bên ngoài và đi xung quanh dò xét hoặc có thể đã đi dựng trại để qua đêm, chờ đội cứu hộ đên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.