Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 36


Lúc này chắc tầm bốn giờ chiều, công đoạn nấu cỏ bằng dung dịch NaOH cũng hoàn thành, màu xanh đã biến mất và thay vào đó là màu trắng.

Công đoạn tiếp theo là rửa cho thật sạch, loại bỏ tạp chất là điều rất quan trọng, bởi vì nó ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng giấy.

Tiếp sau đó là cho thêm nước và khuấy đều để tạo thành hồ giấy, điều quan trọng nữa là khi vớt hồ giấy thì cần phải vớt với lượng ít, mỏng chút chứ đừng quá dày.

Phơi giấy cũng chẳng có gì khó, dùng mấy khúc trúc rồi buộc chúng bằng dây thừng sao cho khi để khuôn giấy lên không bị đổ ngã là được.

Khoảng gần năm giờ chiều, giấy vẫn còn khá ẩm ướt nhưng đã tạm thành hình trong khuôn, Hạo Thiên cùng Diệp Ngân thu thập lại rồi đem vào lều cất giữ, ngày hôm sau sẽ phơi thêm lần nữa cho khô ráo.

“Chúng ta làm được bao nhiêu tờ nhỉ?” Diệp Ngân trầm ngâm hỏi.

“Chắc cũng được khoảng ba mươi đến bốn mươi tờ.” Hạo Thiên nhẹ nhàng trả lời.

“Như vậy cũng nhiều đấy chứ! Mà công nhận anh giỏi thật! Có thể làm giấy trên đảo hoang luôn!” Diệp Ngân tấm tắc khen.

“Cô đọc thêm…” Chưa kịp nói dứt câu thì Diệp Ngân đã giơ tay ra hiệu ngắt lời: “Dừng lại đi…”

“Anh đừng nói với tôi là nên đọc thêm nhiều sách gì gì nữa…” Cô nàng có vẻ giận hờn nói tiếp.

Cũng không có phản hồi gì thêm, Hạo Thiên đi chuẩn bị bữa tối.

“Tít — Người chơi làm ra được giấy, nhận được 2.000 điểm tích lũy!”

Cầm tờ giấy trên tay, Hạo Thiên hưng phấn thưởng thức thành quả mà mình cực nhọc làm ra được: “Giấy này chất lượng cũng khá tốt! Sau này có điều kiện tốt hơn sẽ làm ra nhiều hơn!”

“Đúng đúng… Có giấy thì cuộc sống trên đảo sẽ tốt hơn một chút…” Diệp Ngân cũng hưng phấn nói.

Ngày hôm sau…

Họ ăn sáng, vệ sinh xong thì đem giấy ra phơi cho khô, mặc dù hôm trước đã phơi một lần rồi nhưng giấy vẫn còn khá ướt cần phải phơi lại một lần nữa nếu không sẽ dễ bị mốc do vi sinh vật phá hoại.

 Đến khoảng mười hai giờ trưa, Hạo Thiên canh bóng mặt trời sao cho thẳng đứng nhất (bóng vật thể nhỏ nhất).

“Tít — Người chơi hoàn thành đồng hồ mặt trời, nhận được 1.000 điểm tích lũy!”

Hạo Thiên canh đúng lúc cái cây kim đồng hồ không còn bóng trên mặt đồng hồ thì ngay lập tức hắn nghiêng mặt phẳng đồng hồ sao cho khớp vị trí mười hai giờ trưa và dùng hai khúc trúc chống đỡ bên dưới sao cho cái bóng kim đồng hồ vẫn đúng giờ.

Thế là hắn đã thành công có thể xác định giờ rồi, buổi chiều thì Hạo Thiên cũng không có làm gì, hắn chỉ đi dọc bờ suối và nhìn ngó chung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Khi thấy Diệp Ngân ôm bụng nằm trong lều ngủ, Hạo Thiên cũng muốn giúp đỡ cô nàng.

Vào khoảng hai giờ chiều…

Phải biết rằng, đây là đảo hoang, để tìm được thứ này chưa  chắc có thể tìm được, mười phần thì phải dựa vào vận may hết tám, chín phần.

Gừng dại là loại cây có lá hẹp dài, bốn năm chiếc lá cây lá mọc xung quanh ở thân mọc thẳng lên, làm thành một vòng trực tiếp từ dưới lên trên, nhìn bề ngoài khác biệt với các loài cây khác nên rất dễ nhận ra.

Trước mắt Hạo Thiên là một khóm cây lá xum xuê, bất chợt kiến thức về loài cây này hiện lên trong đầu hắn.

“Gừng dại: một họ của thảo mộc sống lâu năm với các thân rễ bò ngang hay tạo củ, bao gồm khoảng năm mươi bảy chi và khoảng một nghìn sáu trăm loài khác nhau. Có nhiều loài có dạng loại cây cảnh, cây gia vị, hay cây thuốc quan trọng. Các thành viên quan trọng nhất của họ này bao gồm nghệ, riềng, đậu khấu và sa nhân.

Điều kiện để gừng có thể sống tốt là nơi có môi trường nóng ẩm, râm mát và phát triển tốt nhất trong đất mùn màu mỡ, vì nó cần một lượng lớn chất dinh dưỡng.”

Đem một phần gừng dại đi rửa sạch rồi trở về lều.

Cùng lúc này Diệp Ngân cũng đã đau tới mức không chịu nổi, cô nàng ở suốt trong lều và nằm co ro, Hạo Thiên không khỏi có chút xót xa.

“Lúc trước khi đến ngày thì cô cũng đau như thế hả?” Hạo Thiên trầm ngâm hỏi, trong lúc này thì hắn ta cũng đang nấu một nồi nước gừng, chỉ đợi sôi lên là đem vào cho Diệp Ngân uống.

“Hồi trước không đau đến mức này!” Diệp Ngân nén cơn đau nói.

“Vậy khi đó cô làm gì để giảm đau?” Hạo Thiên suy tư hỏi.

“Khi đấy thì chườm nóng và uống nước mật ong pha đường đỏ…” Diệp Ngân chầm chậm đáp lời.

“Ra thế! Nhưng hiện tại tôi chỉ có nước gừng, dùng tạm nhé!” Hạo Thiên trầm ngâm nhìn nồi nước gừng.

“Cám ơn anh! Trên đảo mà có gừng cũng được!” Diệp Ngân ngại ngùng nói.

Một lúc sau…

“Đây! Của cô, uống cho mau khỏe nhé! Hi!” Hạo Thiên đưa chén nước gừng ấm cho Diệp Ngân.

“Cám ơn! Cũng xin lỗi vì đã làm phiền anh…” Lời này còn chưa dứt Hạo Thiên đưa tay lên cắt lời Diệp Ngân.

“Sao lại xin lỗi? Trên đảo này chỉ có hai chúng ta… Nên phải biết dựa vào nhau mà sống…” Hạo Thiên vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trời cũng đã tối, Hạo Thiên hôm nay sẽ canh gác nguyên đêm.

Ngày hôm sau…

Đã gần mười một giờ, Hạo Thiên thức dậy sau một lúc ngủ bù, Diệp Ngân thì đang chuẩn bị đồ ăn trưa.

Ăn uống no nê, Hạo Thiên nhớ đến gấu và hai đứa con của nó. Hắn ngay lập tức ra suối lấy vài con cá rồi tiến thẳng về rừng trúc.

Mấy hôm nay, bận rộn nhiều việc nên chưa có thời gian đi thăm gấu.

Tầm hai giờ chiều, Hạo Thiên đã đến đồng cỏ trống.

“Hắc Hắc!” 

Nghe tiếng kêu, con gấu từ bên trong hang động đi ra. Nó đã không còn gầm gừ gì nữa vì trong mắt nó giờ chỉ có hình ảnh mấy con cá trong tay Hạo Thiên.

“Nè… Ăn đi…” Hạo Thiên vứt cho nó vài con cá, vài cái măng rồi rời đi.

Con gấu mấy hôm nay đã rất đói, nó đã đợi Hạo Thiên đến cũng gần ba ngày. 

Ngày thứ hai…

Vẫn như cũ, Hạo Thiên đến cho nó ăn và lần này lượng măng nhiều hơn cá.

Con gấu vẫn còn đói, vì ba ngày không được ăn mà hôm trước chỉ được ăn một ít thức ăn.

Hạo Thiên rất nôn nóng muốn thuần phục nó thật nhanh, nhưng cần phải biết, từ loài ăn thịt để chuyển đổi sang loài ăn cỏ phải trải qua cả một khoảng thời gian rất dài.

Nên trong vòng mười lăm ngày mà đã chuyển từ ăn thịt sang ăn tạp là đã may mắn lắm rồi.

Hạo Thiên ném cho nó đồ ăn xong thì trở về. Cứ thế trôi qua cho đến ngày sáu mươi…

Cũng đã ba tháng thời gian thuần phục, hôm nay Hạo Thiên đến thăm như mọi khi.

Khi Hạo Thiên đến cho ăn, nó đã không còn phát ra âm thanh đe doạ khi nghe hắn gọi nữa.

Hạo Thiên chỉ đem đến một con cá nhỏ, và một đống măng, rồi đặt xuống trước cửa hang động.

Giữ khoảng cách với gấu khoảng năm mét, Hạo Thiên rất vui khi gấu đã hoàn toàn chịu ăn măng, hắn như muốn rớt nước mắt vậy.

Đang vui mừng vì điều này, thì bỗng dưng âm thanh hệ thống vang lên…

“Tít — Người chơi nhận được phần thưởng cho việc thuần hóa gấu, nhận được .”

Lần đầu Hạo Thiên được nhận quà từ hệ thống. Hắn rất vui và tiếp đón món quà này.

“Tít — Người chơi thay đổi thành công loại thức ăn của gấu, nhận được 5.000 điểm tích lũy!”

Hạo Thiên định hét lên thì lại có thêm một thông báo mới.

“Người chơi đã có thể sử dụng xin hỏi là có dùng hay không?>>”

“Có!” Hạo Thiên kích động hét lên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.