Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Chương 9


Sau khi làm xong chiếc bẫy cá được cho là rác rưởi đó, Hạo Thiên bỏ vào trong vài hòn đá nhỏ và mớ sâu chuối còn thừa vào trong rồi đi xuống suối đặt bẫy.

“Bẫy cá sao không đặt gần lều mà sao phải đến đây vậy?” Diệp Ngân ngơ ngác hỏi.

Hạo Thiên gật gật đầu đáp: “Do khu vực gần lều không có bóng cây râm mát, còn ở đây có bóng cây còn có nhiều rong rêu nữa, cá lại thích những khu vực như thế này! Nên đặt bẫy ở đây là hợp lý rồi!”

Đặt xong bẫy, trên đường họ trở về lều, họ phát hiện ra một số loại cây cần thiết cho cuộc sống.

“A! Đây là cái mùi gì thế nhỉ? Cảm giác như rất quen thuộc!” Diệp Ngân đột nhiên nói.

Họ lần theo mùi hương đi đến một khóm cây, hóa ra đây là cây bạc hà.

“Cây bạc hà: một loại thảo mộc sinh trưởng và phát triển trong điều kiện không khí nóng ẩm của mùa hè. Tinh dầu bạc hà có chứa chất ngăn chặn muỗi hiệu quả gấp vài lần thành phần diệt côn trùng được tìm thấy trong các loại thuốc diệt côn trùng. Ngoài ra, loại cây này còn có chất nepetalactone – một loại tinh dầu mà muỗi không thể chịu nổi khi đến gần…”

Cây bạc hà có thể dùng để đuổi muỗi, cũng rất dễ trồng, chỉ cần tưới nước đầy đủ và đặt ở nơi nhiều sáng là cây có thể phát triển tốt. Để ngăn ruồi, muỗi, côn trùng… Đây là cách đuổi muỗi vừa an toàn, vừa thân thiện với môi trường lại rất tiết kiệm.

Muỗi là loài vật trung gian lây lan nhiều loại bệnh, trong đó có một số dịch bệnh nguy hiểm như sốt xuất huyết, bệnh tiêu chảy, bệnh tả… Để phòng ngừa sự xâm nhập của chúng, bạn có thể trồng quanh nhà một vài cây bạc hà.

“Tuyệt vời! Đêm nay chúng ta không sợ bị muỗi cắn nữa rồi!” Diệp Ngân vui vẻ hô to.

“Chúng ta hái một ít đem về trồng xung quanh lều nào, bạn Diệp!” Hạo Thiên hào hứng nói.

“Mau mau, hái nhiều một chút!” Diệp Ngân mừng rỡ nói.

Diệp Ngân vui như vậy cũng đúng. Con gái đâu thích côn trùng, càng ghét khi phải đối mặt với tiếng bay vo ve hay nốt ngứa do muỗi cắn, để bản thân bị cắn thì chúng ta sẽ thấu hiểu được nỗi khổ sở mà những nạn nhân của loài côn trùng này phải chịu đựng.

Sau khi hái cho thỏa thích, họ tiếp tục đi tiếp.

Đi được khoảng vài trăm mét, một khóm cỏ có hình hài rất quen thuộc, xung quanh toàn lá và bên dưới gốc là những thân thể trắng trẻo.

Đúng vậy, họ đã gặp được một loại cây rất chi là tốt, có nó các món ăn của họ sẽ ngon hơn, cũng có thể chiếc xuất tinh dầu từ nó mà xua đuổi côn trùng.

“Cây sả chanh: hay còn gọi tắt là cây sả hay cây xả, là loài thực vật nhiệt đới có nguồn gốc từ Đông Nam Á, thường được sử dụng làm gia vị trong chế biến thực phẩm, là một gia vị. Tuy nhiên, không chỉ được dùng trong nấu nướng, cây sả chanh còn được ứng dụng rất nhiều trong cuộc sống, dùng để chữa bệnh, làm đẹp và đặc biệt là để đuổi muỗi…”

Ở nơi hoang đảo như này, tìm thấy được cây sả chả khác nào báu vật cả. Họ nhổ một ít đem về vừa dùng để ăn vừa để trồng.

Cây sả cũng khá dễ trồng, đôi khi đất quá ẩm ướt có thể không cần thiết phải tưới nhưng mà chúng vẫn sống rất tốt.

Một lát sau, cuối cùng họ cũng về đến lều, họ chia nhau ra đem cây xả và cây bạc hà trồng xung quanh lều.

Diệp Ngân phụ trách bỏ cây xuống hố và lấp đất, Hạo Thiên phụ trách đào hố để trồng.

Cũng chẳng mất bao lâu, họ đã trồng xong, ngồi nghỉ ngơi một lát, Hạo Thiên nấu chút nước nóng rồi bỏ ít lá bạc hà vào là có trà bạc hà để uống.

Hạo Thiên nghỉ được một chút thì tranh thủ tìm một khúc cây, sau đó ngồi một bên dùng sợi dây thừng cột hòn đá sắc bén vào khúc cây.

“Tít —- người chơi đã chế tạo thành công rìu đá nhận được 500 điểm tích lũy.”

Hạo Thiên vẻ mặt vui mừng nghĩ: [Hôm nay mình nhận được hai lần điểm thưởng rồi! Quá ngon! Chắc có lẽ khi mình chế tạo thành công dụng cụ sinh tồn sẽ được cộng điểm thưởng. Vậy mấy thứ trong cửa hàng rồi sẽ thuộc về mình sớm thôi!]

Diệp Ngân thấy Hạo Thiên phấn khích như vậy liền nghĩ: [Có cần phải phấn khích như vậy không? Chỉ là một cây rìu đá thôi mà!]

Làm xong cây rìu, Hạo Thiên quay sang Diệp Ngân nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ra biển thu nhặt dừa.!”

“Được!” Diệp Ngân ngay lập tức đồng ý, cô nàng cũng rất mong sẽ đi ra bãi biển.

Hai người họ hướng về phía biển mà đi ra, vẫn là dùng lối cũ mà từ từ đi ra…

Một lúc lâu sau, trên bãi biển xuất hiện hai bóng người quen thuộc, họ đã đến nơi. Tuy nhiên đập vào mắt họ là đống dừa đã bị cái gì đó động vào.

Tuy trước mắt họ không biết thứ gì đã ăn hết dừa, Diệp Ngân lúc này mở miệng nói: “Chẳng lẽ có người giống chúng ta bị trôi dạt vào?”

“Không thể nào, dựa vào trạng thái như thế này, rõ ràng con người không thể khai dừa kiểu răn cưa như này được!” Hạo Thiên đáp.

Diệp Ngân nghe thế liền cả kinh: “Chẳng lẽ nào là dã thú! Sư tử hay cá sấu… cá mập chăng?”

Hạo Thiên giật mình khi nghe Diệp Ngân nói như thế.

“Cô có vấn đề hả? Sư tử và cá sấu đều ăn thịt hết, bạn Diệp ạ!”

“Vậy con gì ăn mới được chứ!” Diệp Ngân trên đầu hiện lên nhiều dấu chấm hỏi.

“Tôi nghĩ có lẽ tôi đoán đúng rồi! Không có dã thú ăn dừa nhưng có loài ăn dừa!” Hạo Thiên vuốt cầm tỏ vẻ trí thức.

“Chẳng lẽ thứ anh nói là cua dừa?” Diệp Ngân nhanh nhạy nói.

“Cô đoán đúng rồi đấy! Xung quanh đây còn lưu giữ lại vết tích nè!” Hạo Thiên mỉm cười.

“Ưm…” Một hoa khôi của trường, một người được các tập đoàn lớn chiêu mộ mà không biết chuyện này thì sao xứng đáng với cái tên Diệp Ngân xinh đẹp được.

Họ lần theo dấu vết đó mà đi đến một cây dừa cao lớn, nhìn lên trên sẽ thấy bé cua dừa to lớn đang ôm cây dừa. Hạo Thiên không nói gì, liền đi đến nhặt trái dừa dưới gốc cây mà mang đi sang một bên. Diệp Ngân ngơ ngác nói: “Anh định làm gì thế? Cua dừa là loài mà chúng ta có thể ăn được mà?”

“Cô cứ đi theo tôi! Ăn dừa của tôi thì làm gì có chuyện tôi buôn tha dễ dàng như thế được!” Hạo Thiên nói với vẻ mặt đầy sự gian ác.

Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có thành cua nướng thôi nhé bé cua. Nhìn lên cây dừa, hai người họ thấy một con cua đang leo.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.