Chương 794: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (3)
Anh ta dựa vào sô pha, vẻ mắt tỏ ra rất lưu
manh, anh ta nói: “Vậy thì không được, tôi đang
vội, lại muốn chơi một lúc, không nhịn được phải
sờ phụ nữ, vậy nên cứ làm ở đây là được rồi”
Con người này!
Tôi mím môi, không nói gì nữa.
Hệ thống sưởi ở phòng làm việc điều chỉnh
lên hơi cao. Nhìn thấy người phụ nữ đó cởi chiếc
quần ra, ngồi lên người Hoắc Tôn, hai người bát
đầu không kiêng ky gì.
Tôi giơ tay lên xoa thái dương. Đúng là đau
đầu thật. Ngay sau đó tôi liền gọi video cho Phó
Thăng Nam, may mà chỉ trong vài giây Thăng
Nam đã trả lời.
Tỏi hướng camera về nơi Hoäc Tôn ngồi. Phó
Thăng Nam nhíu mày, giọng anh trầm xuống
“Tổng giám đốc Hoäc đến cho tôi để tìm thú vui
sao?” Anh vừa lén tiếng đã làm hai người đang
dính vào nhau phải tách ra.
Hoäc Tôn giơ tay lên lau đi vết son còn dính
trên môi mình, nhìn tôi mà nhíu mày: “Thẩm Xuân
Hinh, cô đang làm gì vậy?”
Tôi nhún vai: “Tôi nghĩ chồng tôi và anh bàn
với nhau sẽ thích hợp hơn”
Anh ta hơi chau mày lại, đẩy người phụ nữ
trên người ra, lạnh lùng nói: “Cầm tiền rồi cút đi”
Sau đó lấy một tờ chỉ phiếu ra từ trong ví rồi vứt
cho cô ta. Người phụ nữ ấy nhặt chỉ phiếu lên rồi
vội vã rời khỏi đó.
Phòng làm việc chỉ còn lại tôi và anh ta. Phó
Thăng Nam vân còn ở trên xe, tôi tùy ý nhìn một
cái, không nhịn được mà hỏi: “Anh đang đi đâu vậy?”
“Anh đang đến ngục giam thăm Bảo Khôn một chút”
Tôi gật đầu, nhìn thấy Hoäc Tôn đã trở lại bình
thường rồi, tôi ngảt điện thoại với Phó Thăng
Nam, nhìn anh ta rồi nói: “Tổng giám đốc Hoäc, có
thể bàn công việc được chưa?”
Anh ta rõ ràng đang khó chịu. Anh ta mím
môi, cả người như không có xương khớp, ngồi
dựa vào sô pha, giọng nói cũng lười biếng và
không có sức lực: “Buổi sáng lúc tôi đi ra ngoài,
chưa được ăn gì cả, đói muốn chết, không có sức để bàn”
Tôi gật đầu, mỉm cười, nối máy với thư ký ở
bên ngoài. Không lâu sau Châu Diệp Anh đã nhận
điện thoại: “Cô chủ, chào cô, tôi là Châu Diệp Anh,
cô có việc gì dặn dò sao?”
“Làm phiên cô gọi cho tôi một phần đồ ăn
sáng, phong phú một chút, một phần vị Hải
Phòng, cảm ơn cô” Nói xong, Châu Diệp Anh ở
đầu bên kia ngây ra một lúc, sau đó vội vã nói:
“Được ạ, cô đợi một chút”
Cúp điện thoại, Hoác Tôn dựa vào sô pha,
nhắm mắt năm nghỉ. Tôi cũng không vội, chỉ cúi
đầu xử lý giấy tờ trong tay.
Hiệu suất làm việc của Châu Diệp Anh rất
nhanh, chỉ một lúc sau đã bẻ vào một bàn đồ ăn
thịnh soạn. Sau khi khi đặt mọi thứ lên bàn, cô ấy
hiểu kỷ nhìn Hoäc Tôn một cái rồi bước ra ngoài.
Nhìn đồ ăn đặt trên bàn, Hoäc Tôn cũng
không tiếp tục kiếm chuyện nữa, chỉ nhìn tôi nói
“Cùng ăn không?”
Tôi mỉm cười: ‘Không cần đâu, sáng nay tôi
đã ăn rồi, chúc Tổng giám đốc Hoäc ăn ngon miệng”
Sự tao nhã của người đàn ông này như đã
được khắc vào xương tủy, ngay cả động tác ăn
sáng cũng tao nhã như vậy. Ăn được mấy miếng,
anh ta đã dừng lại, ngôi trên sô pha nhìn tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta, khế cười
“Tổng giám đốc Hoäc ăn xong rồi sao?”
Anh ta nhếch mày: “Cô kiên nhan hơn Phó
Thăng Nam nhiều, đúng là đáng ghét.”
Tỏi hơi nhíu mày: “Tổng giám đốc Hoäc, Tập.
đoàn Phó Thiên và nhà họ Hoäc không phải là lần
đầu hợp tác, thật ra anh cũng không phải làm như thế này”
Anh ta khẽ cười: “Hai vợ chồng các người
đúng là thú vị. Được rồi, đi thôi, đi xem công
xưởng và vật liệu sản xuất như thế nào. Nếu như
không có vấn đề gì, việc này coi như là đã thành”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, tên này
không tiếp tục gây thêm phiên phức nữa. Nếu cứ
tiếp tục như vậy, chắc chăn sẽ ép người ta phát điên mất.
Thu dọn đồ xong, tôi và anh ta rời khỏi phòng
làm việc. Châu Diệp Anh đứng ở cửa, nhìn thấy
chúng tôi đi ra, cô ấy mỉm cười. Tôi nói: “Một lát
nữa vào dọn đẹp trong kia, sau đó đặt cho Tổng
giám đốc Hoäc một khách sạn. Buổi tối säp xếp
một bàn ăn, Tổng giám đốc Hoặc là người Macao,
cô chú ý một chút”
Câu cuối này tôi nói nhỏ hơn. Châu Diệp Anh
gật đầu, dè dặt liếc trộm Hoäc Tôn, sau đó nói
“Được ạ, tôi hiếu rồi”
Trước cửa thang máy, Hoäc Tôn nhìn tôi, nhíu
mày: “Tôi nhớ là chúng ta cũng là bạn bè mà đúng
không, sao cô lại xa cách với tôi như vậy? Có phải
tôi đã làm ra chuyện gì không hợp lý không? Hay
là cô cảm thầy chúng ta lâu rồi không gặp nhau,
vậy nên coi như không quen biết?”
Người đàn ông này đúng là trẻ con
Nhìn anh ta, tôi nói “Tổng giám đốc Hoäc,
đương nhiên chúng ta là bạn, có điều tôi thấy hôm
nay anh không coi tôi là bạn, anh chỉ coi tôi là
người hợp tác của anh mà thôi. Nếu không, sao
anh có thế đưa người đẹp đến phòng làm việc rồi
lăn qua lăn lại trước mặt tôi như vậy? Nếu như là
bạn bè, sau khi gặp nhau thì phải hỏi thăm tình
hình thể nào, sau đó cùng nhau bàn chuyện công việc chứ”
Anh ta giơ tay lên sờ mũi của mình, hơi cảm
thấy chột dạ, chỉ cười ha ha: “Còn chẳng phải là
do lâu quá rồi tôi không gặp cô, muốn dùng một
phương thức khác biệt hơn để gặp nhau sao. Vừa
nãy chỉ là một tiết mục nhỏ thôi, cô không để
trong lòng đâu chứ”
Tỏi nhún vai: “Đương nhiên là không rồi, Tổng
giám đốc Hoäc đã nói chúng ta là bạn thì đương
nhiên là bạn, tôi cũng sẽ không để những chuyện
ấy trong lòng. Thế nhưng nói thật, Tổng giám đốc
Hoäc à, lần sau nếu anh chọn phụ nữ, có thể
khiêm tốn lại một chút không. Người phụ nữ đó
xinh đẹp như vậy, thế nhưng tôi cứ cảm thấy đây
không phải là khẩu vị của anh”
Anh ta ho khan, nhìn tôi nói: “Cô bàn luận với
†ôi về chủ đề phụ nữ một cách trăng trợn như thế
này có hơi không thích hợp thì phải. Bình thường
cô cũng nói với Tống giám đốc Phó như thế này sao?”
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, anh ấy
sẽ không träng trợn đem một người phụ nữ khác
tới trước mặt tôi. Hơn nữa, anh ấy thích kiểu phụ
nữ như thế nào, ít nhiều tôi cũng có quyền được
phát biểu. Dựa theo tình hình hiện tại của anh ấy,
tôi nghĩ răng tạm thời anh ấy sẽ không làm như anh đâu”
Anh ta hơi chau mày: “Cái gì mà tạm thời? Cô
không tin tưởng tình cảm của Phó Thang Nam như vậy sao?”
“Không phải như vậy, chỉ là chuyện sau này
không ai có thể hứa trước được. Tôi chỉ quan tâm
đến hiện tại, lúc này anh ấy yêu tôi thương tôi, tôi
rất hạnh phúc, vậy thôi. Còn về tương lai thì để
†ương lai nói, dù sao cũng là chuyện của sau này,
không ai nói trước được gì.”
Cửa thang máy mở ra, tôi và anh ta bước vào
Anh ta rất đồng tình với lời nói của tôi. Anh ta nhìn
tôi và nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi cảm thấy cô đối
với Phó Thăng Nam lý trí quá cũng không tốt đâu”
Tôi chau mày: “Thứ tình cảm như thể nào thì
gọi là không lý trí?” Phó Tháng Nam cho tôi một
cảm giác an toàn, vậy nên nhìn tôi mới có vẻ lý trí
và bình tính như vậy.
Anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi có một người
bạn, tôi cảm thấy tình yêu của cô ấy quá là không
lý trí, phát cuồng vì người đàn ông của mình. Tôi
thật sự không biết phải hình dung cô ấy như thế nào”
Một người bạn sao?
Nhất thời đầu óc tôi đơ ra, không nghĩ ra được
là ai, có hơi mờ mịt nhìn anh ta
Anh ta nhíu mày nói: “Chính là người phụ nữ
lần trước cô bảo tôi đi tiếp đón ở Macao, cái
người phụ nữ rất ôn ào đó. Không phải là cô ta
yêu Mục Dĩ Thâm đến sống đi chết lại sao?”
Âu Dương Noãn?
Tôi không khỏi thở dài: “Con người đều không
giống nhau. Vốn dĩ cô ấy là một người con gái có