Chương 615: Cầu mà không được (9)
Nằm ở trên giường bệnh, tôi không thể nào ngủ được, chờ sau khi nước truyền xong, hộ lý rút kim, tôi mới xuống giường đi lại.
Không rõ Phó Thắng Nam đi đâu, tôi nghĩ nên đi thăm Cố Diệc Hàn, liền hỏi hộ lý phòng bệnh của Cố Diệc Hàn, phòng bệnh này có hộ lý trông chừng, nhìn thấy tôi, hộ lý cười nhẹ chào.
Cố Diệc Hàn vẫn còn thuốc tê nên chưa thể tỉnh lại, trên đầu quấn băng, trên người đắp chăn nhìn không rõ vết thương, tôi nhìn về phía hộ lý và hỏi thăm: “Tình trạng của anh ta thế nào?” Hộ lý nói: “Bác sĩ nói đầu anh ta bị đa chấn thương, trước mắt chưa xác định được có chấn động não hay không, xương sườn bên phải bị ống thép đâm thủng, nhưng may là chưa trúng chỗ hiểm, nhưng bị thương không hề nhẹ, mặt khác còn nhiều vết thương ngoài da, còn lại không có gì đáng ngại.
Xương sườn bị ống thép đâm thủng, cả người tôi chấn động, tôi chợt nhớ lại máu trên người từ đâu mà có, trong lúc này tay chân run rẩy.
Tôi ngồi bên giường bệnh, trong lúc này không biết nói gì, nếu không có anh ta, người bị đâm thủng là tôi, sinh mệnh đều rất mong manh, chưa được nửa đời người, tôi đã hai lần được anh ta cứu, giờ còn xém chút mất mạng.
Lòng người đều là xương là thịt, tôi làm sao nói không lo lắng thì thực sự không lo? “Cô Thẩm, cô về nghỉ ngơi đi, cậu Cố bên này sẽ có tôi chăm sóc, cô yên tâm!” Hộ lý nhìn tôi có gì đó khó xử.
Tôi lắc đầu, mở miệng nói: “Tôi không sao, hiện tại cũng không thể nghỉ ngơi, chỉ muốn ở lại đây là được rồi, không có chuyện gì, cô không cần lo cho tôi.
Cô ta nghe tôi nói vậy thì bất động, nhất thời cũng không nói gì được Tôi tùy ý ngồi bên Cố Diệc Hàn, cô ta cũng không có chỗ ngồi, nên nói: “Cô Thẩm, tôi ra ngoài một chút, cô có gì cứ kêu tôi.” Tôi gật đầu rồi hỏi: “Xin hỏi cô tên gì?” Cô ta cười nói: “Cô cứ gọi tôi là Lưu Phượng
Tôi cười đáp: “Tôi gọi chị Lưu nhé! “Được, cô thấy ổn là được!” Thấy cô ta rời đi, tôi nhìn Cố Diệc Hàn, có chút thất thần, trong lòng không nói nên lời, cũng không biết có cảm giác gì, lòng người đều làm bằng thịt, nói không cảm động là không thể.
Nhiều năm nay, tôi dường như luôn trốn tránh, trốn Phó Thắng Nam, trốn Cố Diệc Hàn, trốn Thẩm Minh Thành, dường như tôi chỉ cần thấy họ đối tốt với tôi, thì lúc đó tôi không có cách nào chấp nhận được, không có cách nào để nhận lấy, tôi lại trốn đi đâu đó thật xa.
Tôi còn nhát gan sợ hãi, muốn đẩy Phó Thắng Nam ra xa, trong cuộc sống hàng ngày tôi luôn phải tìm những chỉ tiết nhỏ nhặt để chứng minh họ không hề yêu tôi, họ quấn lấy tôi chỉ vì tôi có giá trị lợi dụng, tôi cũng không rõ vì sao tôi không †in vào tình yêu, không tin sẽ có ai đó yêu tôi thật lòng.
Nhưng mỗi lần như vậy, bọn họ hết lần này đến lần khác đều dùng hành động chứng minh, thậm chí là cả tính mạng, bọn họ yêu tôi, tôi lại không có cảm giác an toàn, tôi không biết đây là do tôi tự tin trong xương cốt, hay vì người phụ nữ nào cũng như thế.
Một đêm này, tôi vẫn luôn ở bên giường Cố Diệc Hàn, sau đó chị Lưu cũng đi vào, khuyên tôi về nghỉ ngơi, nhưng tôi từ chối, cô không còn cách khác, cũng chỉ kệ tôi.
Ngày tiếp theo, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu sáng phòng bệnh, dường như có cảm giác sinh mệnh trọng sinh, Cố Diệc Hàn tỉnh lại, nhìn tôi, dường như thấy tôi bình yên vô sự thì nở nụ cười an tâm: “Em không sao là tốt rồi!” Tôi nhất thời không thể nhịn được, cảm xúc hóa thành nước mắt, lúc này lại khóc nấc lên đến nghẹn ngào, nắm tay anh, giọng nói đứt quãng: “Về sau đừng… như vậy, nếu anh có chuyện gì, anh… làm sao tôi có thể đối mặt với Helen? Anh còn vợ con, sao lại ngu ngốc vậy!” Anh ta cười, đưa tay xoa đầu tóc của tôi, có chút không biết làm sao: “Cô bé ngốc, trong người anh có gì mà anh không khống chế được, bảo vệ bản thân, bảo vệ em là điều làm anh rất vui” Mất một lúc, cảm xúc của tôi mới bình ổn lại, bác sĩ vừa đến, nói rằng đã tỉnh thì không có gì trở ngại, nghỉ ngơi thật tốt là được.
Tôi cả đêm không ngủ, lại tới kỳ kinh nguyệt, thấy anh ta tỉnh lại, tôi cũng buông xuống sự lo lắng, nhưng lại cảm giác thật mệt.
Chị Lưu thấy mắt tôi như gấu trúc, bất đắc dĩ nói: “Cô Thẩm, cô nên ngủ một giấc, cậu Cố bên này cô cứ yên tâm!” Tôi gật đầu, giao Cố Diệc Hàn cho chị ta, rồi xuống lầu chuẩn bị về biệt thự nghỉ ngơi.
Dưới lầu của Bệnh viện, xe Bentley màu đen ngừng ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, Trần Văn Nghĩa nhìn về phía tôi nói: “Bà chủ, tôi đưa cô về!” Tôi ngẩn người, có chút nghỉ ngờ, sao anh ta lại có thể đúng lúc ở đây? Nghĩ có phải Phó Thắng Nam ở trong xe, có chút nghi ngờ, không vội lên xe, Trần Văn Nghĩa như hiểu được ý nghĩ của tôi, mở miệng nói: “Bà chủ, Phó tổng mới có việc phải đi rồi” Tôi thấy xấu hổ, giơ tay sờ mũi và lên xe!
Trần Văn Nghĩa khởi động xe, tôi chần chừ, nói: “Anh vẫn luôn ở bệnh viện sao” Anh ta liếc nhìn tôi và nói: “Phó tổng cũng ở đây, ông chủ đã ở đây cả đêm, nhìn di động cả đêm: Tôi ngạc nhiên, muốn mấp máy môi nói: “Tôi…” “Bà chủ, cô lo lắng cho Cố tổng,truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Phó tổng hiểu điều này, nhưng cả đêm cô không về phòng bệnh cùng không về biệt thự. Tôi cảm thấy là vợ chồng, dù như thế nào cũng nên báo cho người kia biết một câu bình an là đủ rồi. Cô lại không làm gì cả, ít hay nhiều sẽ làm lòng Phó tổng nguội lạnh!” Lời nói của Trần Văn Nghĩa như một con dao nhỏ găm vào lòng tôi.
Tôi nhấp môi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng không rõ có cảm giác thế nào.
Anh ta chỉ nói những điều vừa rồi thì không hề nhiều lời, sau khi đưa tôi về biệt thự thì có việc rời đi.