Anh nhất thời không chuẩn bị nên liền
bị đầy ra hai bước, anh không tiến lên nữa,
chỉ bình tĩnh nhìn tôi.
Khí lạnh làm đông lạnh bầu không khí,
tôi nghĩ anh sẽ vô cùng tức giận mà mắng
tôi.
Nhưng không.
Anh nhìn tôi hồi lâu rồi quay lưng sải
bước đi.
Cuối cùng thì tôi cũng không biết tại
Sao cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như
vậy. Anh tốt với tôi, quan tâm đến tôi, tôi
biết điều đó, nhưng làm sao mọi chuyện lại
trở nên như thế này?
Nước mắt tí tách rơi xuống đất.
Trước khi anh rời khỏi phòng ngủ, tôi
đã bước tới, ôm lấy anh ta từ phía sau,
khàn giọng nói: “Đừng đi.”
Anh sững người, dừng bước, mặc cho
tôi ôm.
“Xin lỗi!” Tôi nói rồi vùi đầu vào lưng
anh.
Anh im lặng không nói, như thể đang
đợi tôi mở miệng.
Qua một hồi lâu, anh nắm cánh tay
đang ôm ngang hông anh, xoay người, ánh
mắt âm trầm: “Nếu như em chỉ dùng một
câu xin lỗi kéo tôi lại, thế thì tôi không cần.”
Tôi nhìn đường nét rõ ràng trên khuôn
mặt anh, chúng tôi đối mặt hồi lâu.
Anh đưa tay vén mái tóc rối bù của tôi
ra sau tai, cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi:
“Đừng quan tâm đến chuyện của nhà họ
Cô, kê cả nhà họ Trương.”
Tôi sửng sốt một chút, đã rút tay về,
anh vươn tay kéo tôi vào lòng bàn tay, trầm
giọng nói: “Hửm?”
Chuyện nhà họ Cố vốn dĩ không cần
tôi quan tâm, nhà họ Trương càng không
tới phiên tôi quản.
Nhưng mấy lời trong miệng Phó
Thắng Nam khác với những gì tôi hiều. Tôi
nợ Cố Diệc Hàn một mạng sống. Nếu có
chuyện gì xảy ra với hai người già trong
nhà họ Trương và cần tôi, tôi sẽ không thề
không giúp gì được.
Vì vậy, chỉ một chuyện này tôi không
thể nào thực hiện.
“Phó Thắng Nam!”
Tôi nói, rút tay ra khỏi lòng bàn tay
anh: “Xin lỗi.”
Trong mắt anh hiện lên một lớp khí
lạnh, lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Em không cần phải nói xin lỗi” Anh
mờ miệng, trong giọng nói mang một
giọng điệu gay gắt.
Tôi thở dài, nhất thời như quả bóng xì
hơi, vô lực ngầng đầu nhìn anh: “Phó
Thắng Nam, chúng ta ly hôn đi!”
Trên thực tế, không phải Cố Diệc Hàn
có vấn đề, cũng không liên quan gì đến
Mạc Hạnh Nhiên, mà là tôi có vấn đề với
anh.
Anh dùng sức nắm lấy vai tôi, đôi mắt
đen láy nhìn tôi thật chặt, giống như đang
khống chế cảm xúc của mình, anh mím
chặt môi: “Em nằm mơ đi.”
Giọng nói cực kỳ trầm và u ám.
Thả tôi ra, anh lùi lại một bước, nhìn tôi
thật sâu rồi quay lưng bỏ đi.
Tôi đưa tay bóp mi tâm, đau đầu kinh khủng.
Nhìn quần áo anh vứt khắp nơi trong
phòng, tôi vô cùng phiền não, đè nén ưu tư
nhặt chúng lên.
Đóng gói vào vali, bỏ tất cả những thứ
cần mang theo vào đó.
Sau đó tôi ngồi trên giường đặt vé
máy bay đi thành phố Giang Ninh vào ngày
mai.
Chắc tôi đã thức hai đêm, thực sự
không còn sức đề thức nữa, nên đêm nay
tôi ngủ.
Tôi vốn tường rằng đêm nay mình có
thể ngủ đến rạng sáng, nhưng tôi nghĩ
nhiều rồi, lúc Phó Thắng Nam trở lại đã là
khoảng hai giờ sáng, tôi không biết anh
vào phòng ngủ khi nào.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng nước trong
phòng tắm, ngay sau khi âm thanh đó
Dường như anh ngủ rất say, tôi giơ tay
đặt đầu ngón tay lên mũi anh, men theo
từng đường nét khuôn mặt.
Tôi mơ hồ ngửi thấy mùi rượu trong
hơi thờ của anh, không khỏi nhíu mày, vừa
rồi anh đi tắm, tôi không ngửi thấy, bây giờ
ngửi kỹ mới phát hiện ra anh đã uống rượu.
Tôi mệt và buồn ngủ nhưng nằm
xuống thì không ngủ được, cách một hồi
lại thức giấc một lần.
Vất và chịu đựng đến sáng tôi mới có
thể ngủ thiếp di.
Nhưng khi đang ngủ mơ màng, tôi bị
Phó Thắng Nam đánh thức.
Tôi giơ tay định đầy anh ra, nhưng bị
anh trở tay nắm lấy.
Có lẽ trời đã sáng, anh càng ngày
càng khó đối phó.
Tôi bị anh vây lấy, mờ mắt ra đã thấy
khuôn mặt anh đang kề sát vào tay tôi, một
đôi mắt đen nhìn tôi thật sâu.
Tôi có chút khó chịu định đầy anh ra,
anh kéo hai tay tôi lên trên đầu, giọng trầm
thấp, mạnh mẽ nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tôi mím môi, tránh đi đôi môi anh đã
hôn xuống: “Phó Thắng Nam…”
“Đừng chọc tôi tức giận, chúng ta
không thể ly hôn, em cũng đừng quên
trách nhiệm của một người vợ phải làm!”
Tôi…
Điện thoại reo, là John, lẽ ra cậu ta hỏi
vé của tôi bay lúc nào.
Phó Thắng Nam nhanh tay cướp điện
thoại, âm thanh bị ép tới cực thấp: “Sớm
như vậy đã gọi tới, định xem chúng tôi làm
chuyện vợ chồng thế nào à?”
Người đàn ông này… không biết xấu hổ.
Không biết John nói gì ð đầu dây bên
kia, sau khi cúp máy, anh có vẻ càng tức
giận hơn.
Giày vò một phen, cũng đã đến trưa.
Tôi có chút kiệt sức ngủ, vốn đã ngủ
không ngon, lúc này bị anh giày vò, cả
người càng thêm mệt mỏi.
“Em về thành phố Giang Ninh đề làm
gì?“ Anh nằm ở bên cạnh ôi, ăn chưa no,
tay chân còn lưu luyến trên người tôi chưa
buông được.
Tôi nhắm mắt lại, không muốn để ý
đến anh, đứng dậy chuẩn bị đi đến phòng
tắm thì bị anh giữ chặt: “Hừ?”
Tôi mím môi: “Tôi đi tắm”
“Tôi đưa em qua đó!” Anh vòng tay
ôm lấy tôi, khuôn mặt căng thẳng.
“Không cần!”