Thấy tôi im lặng, anh không kiêm chế được,
đưa tay vòng qua eo cô rồi nhẹ nhàng đi xuống dưới.
“Phó Thắng Nam, đây là phòng khách đó”
Anh mà còn như thế nữa thì đợi đến khi dì Triệu
về, người xấu hổ không chỉ có mình tôi đâu.
“Vào phòng tắm” Anh nói xong thì bế tôi lên,
đi về phía phòng tắm, mở vòi nước sau đó đặt tôi
trên bồn tắm, hai tay ôm eo tôi, đầu cũng cúi xuống.
Tôi kinh ngạc: “Anh… Anh không được…”
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay tôi.
Sau gần một tiếng đồng hồ, cả người cô mềm
nhũn nằm trong lòng anh, để anh tắm rửa sạch sẽ
rồi tìm quần áo giúp cô mặc vào.
Anh đặt tôi lên ghế salon trong phòng khách
rồi mới bắt đầu đi tắm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra được, sói khi
không được ăn no là hung ác nhất.
Thẩm Minh Thành gọi qua mấy lần, lúc này
Phó Thắng Nam đang ở phòng tắm, tôi bắt máy,
giọng nói có chút mệt mỏi: “Sao vậy?”
“Em còn chưa ngủ dậy à?” Nghe giọng nói
này, anh cho rằng anh dậy quá sớm, không có
việc gì làm nên cảm thấy buồn chán.
“Đã dậy rồi, sao vậy?”
“Anh muốn ăn mì Tam Tiên do em nấu, lát em
đem qua cho anh nha” Giọng nói như trẻ con vậy.
Tôi nhíu mày, hơi bực bội: “Em sẽ nói dì giúp
việc làm cho anh, lát nữa em có việc rồi”
“Thẩm Xuân Hinh”
Giọng anh tăng lên: “Nếu em không đưa đến,
anh sẽ qua đấy tìm em”
Thói xấu này.
Tôi cố gắng nhịn, mở miệng nói: “Được rồi, lát
nữa em làm cho anh”
Sau đó trực tiếp cúp máy luôn.
Dì Triệu đi mua đồ ăn về, thấy tôi đã dậy thì
ngạc nhiên nói: “Hôm nay có chuyện gì à? Sao lại
dậy sớm thế?”
“Không có gì đâu, tại tối qua tôi ngủ sớm nên
dậy sớm thôi.”
Tôi nói xong thì đứng lên nhìn thử nguyên liệu
mà dì Triệu mua: “Trong nhà còn thịt heo tươi
không ạ?”
Dì ấy gật đầu: “Còn, hôm nay dì lại mua thêm
một ít, sao thế? Hôm nay cháu muốn ăn món gì, dì
làm cho cháu.”
Tôi cười cười nói: “Dì làm món gì tôi cũng ăn,
lát nữa dì để lại chút nguyên liệu, tôi muốn nấu mì
để mang đến bệnh viện”
Dì hơi ngạc nhiên, im lặng một lát rồi nghi ngờ
hỏi cô: “Chính là người đàn ông hôm qua à?”
Thấy Phó Thắng Nam đi xuống lầu, tôi cười
không nói nữa, quay lại ngồi trên ghế ở phòng
khách.
Thấy anh đã thay đồ vest, lúc này ngồi xuống
bên cạnh tôi, mở TV, dáng vẻ hơi nhàn hạ.
Tôi hơi nhíu mày: “Hôm nay anh không có việc
gì à?
Công ty nhiều việc như thế, thân là tổng giám
đốc mà anh còn có thời gian ngồi xem tivi với tôi sao?
Anh nhíu mày: “Em quên là đã đặt vé máy bay
tối nay đến thủ đô rồi sao?”
Nếu anh không nhắc chuyện này thì tôi đã
thật sự quên mất.
Trong phút chốc tôi hơi ngơ ngác nói: “Em có
cần mang theo gì không?”
“Không cần”
Anh đưa tay vòng qua vai tôi: “Trân Văn Nghĩa
đã sắp xếp hết mọi việc ở bên đó rồi, chúng ta
đến đó ở vài ngày, tôi dẫn em đi gặp cô”
“Hay là chúng ta đi kiểm tra lần nữa đi?” Đã
sắp được bảy tháng rồi, ban đầu đứa bé phát triển
không tốt lắm, lại không quen thuộc thủ đô, lỡ qua
đó gặp chuyện gì thì sao?
Có lẽ anh hiểu được sự lo lắng của tôi nên
nói: “Viện trưởng Phát đã để một bác sĩ khoa phụ
sản đi cùng với chúng ta rồi, tôi cũng sắp xếp bác
sĩ bên thủ đô rồi, em đừng lo lắng quá.”
Tôi khế gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói: “Vũ
Linh và bác sĩ Tuấn Anh vẫn còn ở bệnh viện, bây
giờ chúng ta đi rồi thì ai chăm sóc bọn họ?”
“Trịnh Tuấn Anh không bị gì nghiêm trọng, chỉ
cần ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.
Bên phía Vũ Linh thì bác sĩ bảo có thể xuất viện
rồi, nếu em lo lắng cho cô ấy thì có thể để cô ấy đi
cùng với chúng ta” Anh đã sắp xếp mọi việc chu
đáo như thế nên cô không còn gì để nói nữa.
Suy nghĩ một lát tôi nói: “Chúng ta không về
nhà lớn tạm biệt chú thím hai sao?”
Anh im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn
chằm chằm tôi, một lát mới hỏi: “Thẩm Xuân
Hinh, em không muốn đi thủ đô à?”
Tôi sửng sốt lắc đầu nói: “Cũng không phải,
chỉ là em đã quen sống ở thành phố Giang Ninh
rồi, giờ đến thủ đô mọi thứ đều xa lạ, mà bây giờ
em ngủ cũng không ngon lắm, sợ là đến đó lại
càng khó ngủ.”
Tôi không thích cũng không muốn đi, cha mẹ
Lâm Hạnh Nguyên đều ở thủ đô, thế lực và quyền
lực của họ đều ở đó. Tôi luôn có linh cảm chỉ cần
bản thân đến đó thì sẽ không thể toàn mạng.
“Tôi đã liên hệ với bác sĩ rồi, lân này đi cũng
không lâu lắm đâu, nhiều lắm là một tháng thôi,
gặp cô xong thì gặp bác sĩ, sau đó chúng ta trở về
ngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Em đang
bị bệnh, cần phải chữa trị, vì em vì con, tôi biết bác
sĩ John quen với em, nhưng cậu ta là bạn em, đôi
khi sẽ mang theo cảm xúc cá nhân, khó có thể
đưa ra phán đoán”
Lời anh nói rất chân thành nên tôi không thể
nào từ chối được.
Tôi cúi mắt nhìn lòng bàn tay, gật đầu: “Vâng,
cứ nghe theo sắp xếp của anh đi. Tối nay mấy giờ
bay?”
Lát nữa tôi sẽ đến thăm Vũ Linh và .John, là cô
bảo .John chạy từ xa về, không thể không nói tiếng
nào đã tới thủ đô được.
“Sáu giờ.”
Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Em đến bệnh viện
thăm Vũ Linh một lát.”
“Anh đi cùng em.
Lúc đầu tôi muốn từ chối nhưng nghĩ rằng
anh cũng muốn đến thăm Trịnh Tuấn Anh nên im
lặng không nói gì nữa.
Ăn sáng xong thì tôi vào bếp bắt đầu nấu mì
cho Thẩm Minh Thành, nhưng dì Triệu không
muốn để cô ngửi mùi khói dầu nên đuổi cô ra
ngoài, thấy thế nên tôi đành đi ra và nhờ dì ấy làm
ba phần mì.
Đường từ biệt thự đến bệnh viện cũng không
xa lắm, Phó Thắng Nam lái xe cũng nhanh nên
không bao lâu đã đến nơi.
Ban đầu anh định vào phòng bệnh của Vũ
Linh với tôi, nhưng lúc trong thang máy lại có
người gọi đến thế là không tiện vào phòng, vì thế
đành đứng bên thang máy nghe điện thoại.
Lúc vào phòng Vũ Linh nhìn cô bằng ánh mắt
đây chờ mong, giọng nói đáng thương: “Cuối cùng
thì cậu cũng đến thăm tớ rồi, tớ sắp mốc meo ở
bệnh viện rồi đây, cậu nhanh chóng làm thủ tục
xuất viện cho tớ đi, tớ không muốn ở lại đây nữa
đâu, khó chịu sắp chết rồi”
Tôi mỉm cười, đưa mì qua cho cô ấy: “Vừa nấu
đấy, mau ăn đi, tớ đi đưa hai phần mì này đã, để
lâu ăn không ngon nữa.”
“Hai phần? Còn ai với ai nữa?” Cô ấy hiếu kì
nhìn qua.
“Trịnh Tuấn Anh và Thẩm Minh Thành”
Cô ấy ngạc nhiên: “Tớ biết Trịnh Tuấn Anh
nằm viện rồi còn Thẩm Minh Thành đã xảy ra
chuyện gì thế?”
Tôi hơi đau đầu, không biết giải thích chuyện
này như thế nào, đành nói: “Anh ấy bị Phó Thắng
Nam đánh, lát nữa tớ nói rõ với cậu sau.”
Ra khỏi phòng bệnh cô tình cờ gặp được Kiều
Cảnh Thần và Lâm Hạnh Nguyên, Lâm Hạnh
Nguyên nhìn cô một cái, ánh mắt lãnh đạm, mới
trải qua mấy ngày mà cô cảm thấy cô ta đã thay
đổi rất nhiều, an tĩnh hơn trước đây.
Tôi đưa hộp cơm trong tay cho Kiều Cảnh
Thần: “Tổng giám đốc Thần, nhờ anh đưa cái này
đến phòng bệnh của bác sĩ Tuấn Anh được
không?”
Kiêu Cảnh Thần nhíu mày: “Cô làm à?”
“Là Phó Thắng Nam làm” Thấy anh ta nhận