Trịnh Đình bị câu nói “cười như mẹ tôi” của Tô Chi làm biến đổi sắc mặt, cũng không phải do anh tức giận mà là trong lúc nhất thời, không biết mặt mình nên có phản ứng thế nào, cười cũng không được, không cười cũng không xong.
Anh muốn thay đổi quan điểm của Tô Chi đối với mình, tối hôm qua sau khi anh kết hợp với lời Trần Thích nói, suy ngẫm về nguyên nhân Tô Chi cảm thấy mình già nua, có lẽ là vì lúc mình không cười trông có vẻ quá nghiêm túc, thuần thục.
Anh quanh năm phải tiếp xúc với một đám hồ ly già đầy mánh khóe trên thương trường, khí chất trên người mới nhìn sẽ khó tránh khỏi bị già đi hơn một chút, nhưng bản thân anh vẫn còn trẻ, chỉ là trên bàn đàm phán làm ăn, anh sẽ không tùy ý cười giống như những thiếu niên chưa từng trải sự đời.
Vốn đang nghĩ cười là có thể kéo gần khoảng cách giữa anh và cô, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy.
Trịnh Đình khẽ rũ mắt, điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của cô. Anh đến gần cô hơn một bước, thân trên hơi cúi xuống, khuôn mặt lạnh lùng kề sát vào cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay thon dài khẽ đặt lên cần kéo vali của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Hơi thở trên cơ thể của người đàn ông chui vào chóp mũi.
Tô Chi bất ngờ không kịp đề phòng chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, tầm mắt cô vô thức bị gương mặt anh tuấn của anh hấp dẫn. Mí mắt cô hơi rũ xuống, ánh mắt từ lông mi dài của anh chuyển đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng rơi xuống đôi môi màu hồng nhạt.
Khóe môi Trịnh Đình cong lên, nở nụ cười.
Tô Chi bị tiếng cười của anh kéo lại thực tại, nhìn nụ cười không rõ ý tứ trên mặt anh, giật mình.
Anh đây là đang quyến rũ cô.
Tên đàn ông hư hỏng này.
Trong lòng Tô Chi thầm mắng một câu, cô cong khóe mắt, môi nhếch lên để lộ nụ cười tươi tắn, không tránh không né nhìn ngược lại anh, sóng mắt khẽ chuyển rồi đột nhiên nghiêng người kề sát vào anh, hạ thấp giọng, vừa nhu hòa lại ngọt ngào, nói: “Được, vậy phiền chú giúp đỡ tôi một tay nhé.”
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Trịnh Đình trong nháy mắt bị tiếng “chú” này đánh tan.
Tô Chi nhìn khóe miệng anh dần dần cứng ngắc, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn. Cô lui về phía sau một bước, tay đang cầm cần kéo vali thả ra, hướng về phía thang máy rồi bày ra tư thế mời vào với anh.
Trịnh Đình nhìn cô chằm chằm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, trong ánh mắt anh nổi lên nụ cười không gợn sóng, không biết là đã bất chấp tất cả hay là đang trêu chọc cô: “Cháu gái lớn muốn chú đưa đi đâu nào?”
Tô Chi “…”
Cháu gái lớn.
Ai là cháu gái lớn của anh.
Tên đàn ông chó chết này dám lợi dụng cô cơ à.
Tô Chi siết chặt nắm đấm, nín lại cơn giận, nói: “Đưa đến phòng 1908.”
Cô cũng không ngại để anh biết mình ở phòng nào, dù sao nếu anh có hứng thú thì cô cũng chẳng thể giấu được anh.
Thì ra không phải là cô muốn trở về thành phố Nam mà là muốn đổi phòng.
Trịnh Đình hỏi: “Tại sao đổi phòng, cô không thích phòng ở hiện tại sao?”
Tô Chi mỉm cười nói: “Chuyện này hẳn là không liên quan đến anh đâu nhỉ.”
Tô Chi vừa dứt lời, nghĩ đến tật xấu tự luyến của anh, biết đâu lại thật sự cho rằng mình đổi phòng là vì anh, nói thẳng: “Không liên quan đến anh.”
Trịnh Đình tốt tính nói: “Nếu phòng ở có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo bọn họ sửa lại.”
Suýt nữa thì quên mất, khách sạn này sắp trở thành sản nghiệp của anh, hoặc cũng có thể bây giờ đã là của anh rồi.
“Không cần đâu.” Tô Chi thẳng thắn nói: “Căn phòng rất tốt, nhưng phòng ở dưới lầu rẻ hơn.”
Trịnh Đình hiểu rồi, là vì cô hết tiền rồi.
“Ngày hôm qua cô nói vì gặp phải tôi nên cô rất xui xẻo, tôi chân thành xin lỗi vì đã hiểu lầm cô. Để đền bù lỗi lầm thì cô có thể ở phòng trước đó miễn phí.”
“Đang yên đang lành lại tỏ vẻ săn đón, không phải cướp thì cũng là trộm.” Tô Chi nhíu mày: “Tổng giám đốc Trịnh, anh có ý đồ gì đây?”
Sợ anh gọi mình là cháu gái lớn, Tô Chi không dám gọi anh là chú nữa.
Vẻ mặt Trịnh Đình mang theo nét kiêu căng, giọng điệu thản nhiên: “Chỉ là một căn phòng mà thôi, không tính là săn đón.”
Chỉ là một căn phòng mà thôi.
Phòng tổng thống một đêm có giá lên đến tận một, hai tháng lương của một người làm công ăn lương bình thường, cô cũng chỉ là vì hiếm khi có dịp được ra ngoài một lần nên mới phóng túng hai ngày.
Vậy mà ở trong miệng anh cũng chỉ là một căn phòng mà thôi.
Đó là sự khác biệt giữa người và người.
Tô Chi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, đưa tay muốn lấy lại vali của mình: “Nếu như anh không thật lòng muốn cầm hành lý giúp tôi thì trả lại cho tôi.”
“Đi thôi.”
Trịnh Đình kéo vali vào thang máy.
Chỉ cách nhau có một tầng, sau khi thang máy khép lại, trong nháy mắt đã đến nơi.
Tô Chi đi đầu ra khỏi thang máy, không hề thấy có gánh nặng tâm lý mà hưởng thụ dịch vụ kéo hành lý của anh.
Đi tới cửa phòng 1908, Tô Chi nhìn Trịnh Đình, nói lời cảm ơn rồi cầm lại vali.
“Được rồi, anh về được rồi đó.”
Trịnh Đình nhìn cô một cái, không nói gì thêm mà xoay người đi về.
Tô Chi nhìn bóng lưng anh như có điều suy nghĩ, vốn tưởng rằng anh đưa mình đến phòng thì sẽ lại tìm cớ vào phòng mình nhìn một cái.
Dù sao khi anh tình cờ gặp được cô trong thang máy, cả người anh đã viết rõ lồ lộ là muốn trêu chọc cô.
Cô nghĩ như vậy cũng là vì ý tưởng hai ngày trước trong cơn xúc động nên cô đã muốn chạy đi trêu chọc anh, chờ lừa được rồi thì sẽ quẳng anh đi của mình.
Có lẽ cũng là vì cô đã nói anh không xứng với cô, anh thấy lòng tự trọng của đàn ông bị giẫm đạp nên mới muốn trêu chọc cô, chờ lừa được cô rồi sẽ vứt bỏ cô.
Đàn ông gạ gẫm phụ nữ cũng chỉ có mấy chiêu đó thôi, cách kinh điển nhất chính là đưa cô gái đến cửa phòng, sau đó hỏi cô gái “không mời tôi vào uống một ly nước sao”.
Rồi cứ vậy mà hợp lý bước vào phòng.
Tô Chi đã dự đoán xong hết cách làm của anh, thế mà không ngờ anh thật sự chỉ đưa vali cho cô rồi cứ vậy rời đi.
Ngón tay Tô Chi nâng cằm, cứ cảm thấy biểu hiện hôm nay của người đàn ông này là đang muốn trêu chọc mình.
Trịnh Đình đi tới trước thang máy, giơ tay ấn nút thang máy đi xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy Tô Chi vẫn đứng bên cạnh cửa không vào phòng. Anh nhìn tia sáng từ cửa sổ chiếu vào trên mặt đất đá cẩm thạch, lui về phía sau một bước, để ánh sáng đúng lúc xuyên qua tóc mái trước trán mình.
Anh hơi nghiêng mặt, tìm một góc độ hoàn hảo, nửa khuôn mặt ẩn giấu trong ánh sáng, một tay nhét vào trong túi.
Tô Chi cầm thẻ phòng mở cửa, nghiêng mặt nhìn về phía cửa thang máy xem Trịnh Đình đã đi hay chưa. Khi tầm mắt của cô chạm phải người đàn ông với thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh thang máy, ánh mắt cô dừng lại.
Cằm người đàn ông khẽ nâng lên, ánh mặt trời màu vàng rải rác trên cơ thể anh, cả người anh như đang tắm trong ánh mặt trời, khuôn mặt nhìn qua trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Tô Chi nhìn đến mức hơi xuất thần, cũng không biết đã qua bao lâu, người đàn ông dường như nhận ra tầm mắt của cô nên quay mặt lại, trên mặt hé nở một nụ cười, đường nét lạnh lùng, cứng rắn càng thêm dịu dàng.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Có gì hay mà cười.
Tô Chi quay mặt đi, né tránh tầm mắt của anh, đẩy vali đi vào phòng.
Phòng mới là một phòng giường lớn tiêu chuẩn, tuy không thể so sánh với phòng tổng thống nhưng điều kiện cũng không tệ lắm. Căn phòng này nằm ngay dưới phòng tổng thống cô từng ở, cho nên tầm nhìn ban công giống nhau, chỉ là hơi nhỏ một chút.
Cô đặt vali xuống, đi ra ban công rồi nhìn xuống dưới.
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài không có người qua lại, trời lạnh lẽo thấu xương, Tô Chi cũng không có ý định ra ngoài chơi.
Ngồi trên ghế ghế sô pha chơi điện thoại di động thư giãn một lát, cô mở vali, lấy quần áo ra, treo vào tủ quần áo.
Điện thoại di động vang lên tiếng chuông có cuộc gọi đến, Tô Chi nhìn, là cô giáo Lâm gọi tới.
Cô có chút do dự, sợ bà ấy lại gọi tới thúc giục mình về nhà xem mắt, không muốn nghe điện thoại. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Chuông điện thoại di động nhanh chóng dừng lại, ngay sau đó lại vang lên.
Tô Chi cầm lấy điện thoại di động ấn nút nghe máy.
“Alo, mẹ à.”
Cô giáo Lâm một đao đâm thẳng: “Gửi địa chỉ khách sạn của con cho mẹ.”
Tô Chi hoảng sợ: “Để làm gì ạ?”
“Làm gì à, con nói xem là làm gì. Mẹ bảo con về nhà gặp thằng bé họ Triệu này một lần, con nói con ra ngoài nhiều ngày không trở về được, có phải là con cố ý chọc giận mẹ đúng không.”
Thằng bé họ Triệu này chính là giáo viên đại học muốn xem mắt với Tô Chi.
“Ôi trời, mẹ, không phải con nói là anh ta không phù hợp với tiêu chuẩn của con rồi sao, con muốn tìm một người trẻ tuổi hơn.”
Cô giáo Lâm rất biết lắng nghe: “Trẻ tuổi cũng có luôn, mẹ đã bảo dì Trần của con giới thiệu giúp. Bà ấy nói bà ấy biết rất nhiều người trẻ tuổi, từ hai mươi đến ba mươi lăm tuổi, tuổi nào cũng có.”
Tô Chi “…” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Điên rồi, lại còn từ hai mươi đến ba mươi lăm tuổi, tuổi nào cũng có.
“Cô giáo Lâm, con không thích xem mắt, mẹ cũng đừng nhọc lòng nữa.”
Cô giáo Lâm: “Không muốn mẹ không nhọc lòng thì con dẫn được một đứa về nhà đi. Lúc trước con nói như nào, bảo là đang nghiêm túc tìm, đang nghiêm túc tìm, thế mà đến bây giờ ngay cả bóng dáng của bạn trai cũng không thấy đâu, chung quy là do con cảm thấy mẹ quá dễ lừa nên mới lừa mẹ chứ gì.”
“Mẹ này.”
“Con đừng gọi mẹ là mẹ nữa.” Giọng điệu của cô giáo Lâm nghiêm khắc, nói: “Nếu như con không về xem mắt, hoặc năm nay không mang một người bạn trai về cho mẹ thì con đừng về nhà ăn tết nữa.”
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy, không mang bạn trai về thì con không còn là con gái mẹ nữa sao?”
Cô Lâm: “Mẹ cũng không bắt con năm nay phải nhất định tìm được bạn trai, con cứ về xem qua chút đi, cũng đâu mất miếng thịt nào.”
“Vậy cũng chưa chắc, nhỡ đâu con gặp phải tên nào không hợp, cơm cũng buồn nôn không ăn được, vậy không phải là mất một miếng thịt rồi sao.”
Cô giáo Lâm” Được, vậy tôi không còn là mẹ chị nữa.”
Tô Chi “…”
Quan hệ mẹ con cắt đứt cẩu thả như vậy sao?
Mặc dù cô biết cô giáo Lâm chỉ đang nói giỡn, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô giáo Lâm, trừ phi năm nay cô thật sự không về nhà, nếu không thì nhất định sẽ bị kéo đi xem mắt.
Đại não Tô Chi cấp tốc xoay chuyển, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người, đột nhiên nhanh trí.
“Mẹ à, không giấu gì mẹ, thực ra con có người trong lòng rồi.”
Cô giáo Lâm không tin: “Chắc tôi tin.”
“Không phải mà mẹ, là thật, lần này con đến thành phố Đông thực ra là để theo đuổi anh ấy, chỉ là anh ấy quá ưu tú, không vừa mắt con.”
Cô giáo Lâm chém đinh chặt sắt: “Không có chuyện đó, mẹ không tin có người sẽ không ưng con gái của mẹ.”
“Mẹ, con thật sự không lừa mẹ mà, nếu không thì mẹ nói thử xem, đang trời đông giá rét mà con còn chạy tới thành phố Đông làm gì, còn không phải để nhanh chóng theo đuổi được người ta, đầu năm mới đưa con rể của mẹ về sao?
Cô giáo Lâm nửa tin nửa ngờ: “Diện mạo thế nào, gửi ảnh cho mẹ xem.”
“Con không có ảnh của anh ấy.”
Cô giáo Lâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi không phải mẹ chị.”
Tô Chi: “Có điều hiện tại anh ấy đang ở cùng một khách sạn với con, để con nhân cơ hội xem có thể chụp lén được một tấm hay không.”
Cô giáo Lâm nghe cô nói như vậy thì mới tạm thời tin tưởng cô.
“Được, nếu như con thật sự có người trong lòng, vậy thì nghiêm túc theo đuổi người ta đi.” Cô giáo Lâm khuyến khích cô: “Phụ nữ chủ động theo đuổi đàn ông thì khoảng cách chỉ bằng lớp sa mỏng, theo đuổi rất dễ dàng.”
Tô Chi ngoan ngoãn nói: “Được mẹ ạ, con sẽ cố gắng nắm chắc cơ hội này.”
Trong lúc gọi điện thoại cho cô giáo Lâm, Tô Chi đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ.
Cô định tìm cơ hội chụp lén một tấm ảnh của Trịnh Đình rồi gửi cho cô giáo Lâm, nói với cô giáo Lâm rằng mình đang đuổi theo Trịnh Đình, sau đó giả vờ không theo đuổi được, tâm lý bị tổn thương sâu sắc, không gượng dậy nổi, từ nay về sau càng không muốn yêu đương nữa.
Hoàn hảo.
Sau khi Trịnh Đình trở về phòng thì lập tức gọi điện thoại cho Trần Thích, bảo anh ta gửi video giám sát ở hành lang tầng mười chín qua cho anh.
Anh vừa mới tạo dáng xong, khoảng cách quá xa nên không thấy rõ phản ứng cụ thể của Tô Chi là gì, phải xem lại video giám sát mới được.