Editor: Nơ
Cuối cùng, Đường Khê vẫn bị Tần Kiêu dụ vào phòng tắm “tắm uyên ương”, bởi vì khi lửa tình dâng trào, cô căn bản không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh.
Tối đó lăn lộn đến khuya, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là gần giữa trưa, rèm cửa chặn lại phần lớn ánh sáng từ bên ngoài, phòng ngủ mờ tối, Tần Kiêu vẫn chưa dậy, đôi mắt nhắm nghiền.
Đường Khê bị anh ôm ở trong ngực, chỉ cần di chuyển cơ thể một chút liền cảm nhận được cơn đau từ thắt lưng và eo truyền đến.
Lúc mới bắt đầu, Tần Kiêu vốn rất nhẹ nhàng, nhưng không hiểu tại sao, động tác của anh đột nhiên trở nên dữ dội hơn, hơn nữa lúc cô mơ màng sắp ngủ thì lại bị anh đánh thức, mặc cho cô cầu xin như thế nào cũng không dừng.
Đường Khê thầm mắng Tần Kiêu là cầm thú, trở mình ở trong vòng tay anh, cầm điện thoại lên xem giờ.
Mười một giờ rưỡi.
Điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn chúc “Giáng sinh vui vẻ” trên WeChat.
Đường Khê lướt từ trên xuống dưới, trả lời “Giáng sinh vui vẻ” từng cái một.
Khi nhấn vào giao diện trò chuyện với Tô Chi, Đường Khê sững người một lúc.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã gửi thông tin của Quý Chính Sâm mà mình nghe ngóng được từ Tần Kiêu vào nhóm chat ba người.
Tô Chi hỏi Diệp Sơ Hạ có suy nghĩ gì không, Diệp Sơ Hạ bảo rằng trước mắt vẫn chưa có suy nghĩ gì, bởi vì mình không quen Quý Chính Sâm.
Có lẽ là bởi vì hai chữ “không quen” này quá đỗi quen thuộc, nó như một cái tát vả thẳng mặt Đường Khê, cho nên một giờ sáng Tô Chi đã cố ý nhắn tin trêu cô.
Tô Chi: [Hiện tại cậu và chồng cậu đã quen nhau chưa?]
Khung giờ này cô vẫn chưa ngủ, nhưng cô dám chắc là mình không có trả lời tin nhắn của Tô Chi.
Nhưng hiện tại trên khung chat lại hiện tin nhắn của cô.
[Cô ấy đang ngủ.]
Đáp án này, không cần nghĩ cũng biết là Tần Kiêu làm.
Tô Chi không trả lời nữa.
Đường Khê nhìn chằm chằm bốn chữ “Cô ấy đang ngủ” đầy mờ ám này, rồi lại tưởng tượng đến nụ cười vừa ngượng vừa công nghiệp của Tô Chi khi đọc được tin nhắn, Đường Khê xấu hổ đến cực điểm, cũng mặc kệ Tần Kiêu đang ngủ, vừa thẹn vừa giận chất vấn anh: “Ai cho anh động vào điện thoại của em?”
Tần Kiêu bị cô đánh thức, anh mở mắt ra, nhìn điện thoại trên tay cô, đôi mắt thâm thúy mang theo sự nguy hiểm hơi nheo lại, “Chúng ta không quen?”
Đường Khê vốn muốn tính sổ với anh, nhưng không ngờ bị anh phản đòn.
Thân hình cao lớn của người đàn ông càng ngày áp sát, hai cánh tay khóa chặt eo cô, lòng bàn tay bao lấy phía sau, kéo cô vào trong ngực mình.
Hai cơ thể dán chặt vào nhau, Tần Kiêu ghé vào đôi tai trắng nõn ửng hồng của cô, trầm giọng nói: “Có quen không?”
Đường Khê bắt được tia u oán lóe lên trong mắt anh khi anh thốt ra ba chữ “Có quen không?”, cô lập tức nhớ đến tối hôm qua anh đột nhiên trở nên khác thường, mặc cho cô giãy giụa xin tha mà vẫn dùng sức khai phá vùng đất mới, sau đó ôm cô đến trước gương trong phòng quần áo, xoay mặt cô đối diện với gương, còn hỏi vài câu ngượng chín mặt. Nhất định là bởi vì anh đã thấy được tin nhắn kia của Tô Chi, cho nên mới không vui.
Nghĩ đến cảnh tối hôm qua bị anh khống chế, không còn sức phản kháng, Đường Khê nháy mắt cứng đờ, co rút người lại, dùng đôi mắt đen long lanh nước nhìn anh, vẻ mặt hờn dỗi lên án: “Em chưa đồng ý mà anh đã xem điện thoại của em, hơn nữa còn bắt nạt em, anh là cầm thú.”
Thấy mặt cô sắp chôn hẳn vào trong chăn, Tần Kiêu buồn cười nằm xuống với cô, tầm mắt đối diện tầm mắt, giọng nói hỗn loại mang theo chút ấm ức: “Chúng ta không quen à?”
Trời ạ, sao tên đàn ông này cũng tỏ vẻ đáng thương thế?
Đường Khê thò tay ra khỏi chăn, nhéo nhéo d ái tay anh, giải thích nói: “Chi tử trêu em thôi, cố ý chọc em đấy.”
“Nếu em không nói với cô ấy chúng ta không quen, làm sao cô ấy có thể trêu em?”
Đường Khê nghẹn họng.
Đầu óc của người đàn ông này quá lý trí.
Đường Khê nhìn mặt anh, xấu hổ cười trừ: “Chuyện đã lâu lắm rồi, lúc đó hai chúng ta mới vừa lãnh chứng mà, quả thật không quen gì nhau. Hây da, được rồi, không phải chuyện gì to tát, em cũng sẽ không truy cứu chuyện anh lén xem điện thoại với bắt nạt em.”
Đường Khê tỏ vẻ rộng lượng nói: “Chúng ta huề nhau, mau rời giường thôi, buổi chiều còn phải ra ngoài đón Giáng sinh, nếu mà không dậy nữa là hết một ngày đấy.”
Cô đẩy anh ra, thúc giục: “Nhanh lên, anh dậy trước đi.”
Tần Kiêu thấy cô sắp hết kiên nhẫn, tâm tình chuyển biến tốt, xốc chăn đi vào phòng tắm.
Đường Khê nằm trên giường một hồi, chậm rãi bò dậy khỏi giường, xỏ dép lê đi đến bên cạnh anh, cùng anh đứng ở bồn rửa tay đánh răng rửa mặt.
*
Sau bữa trưa, Đường Khê lên lầu trang điểm và thay quần áo.
Đây là lần đầu tiên cô và Tần Kiêu ra ngoài hẹn hò, Tần Kiêu mua hai vé xem phim ở rạp chiếu phim gần đó, bảy giờ ba mươi tối mới bắt đầu chiếu, còn rất nhiều thời gian, không vội.
Đường Khê thay xong quần áo, đứng trước gương thử đồ chụp một tấm ảnh, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, hai má nóng bừng, quay đầu lườm Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha.
Tần Kiêu lập tức hiểu ra oán khí bất ngờ ập đến này, nói lảng sang chuyện khác,
“Em mặc bộ này rất đẹp.”
Đường Khê mặc một chiếc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo gió màu trắng ngà, cổ áo điểm xuyết một vòng ngọc trai nhỏ xinh, tinh xảo nhưng không kém phần tao nhã.
Mặc dù cô mặc gì thì Tần Kiêu cũng khen đẹp, nhưng Đường Khê vẫn rất vui khi được anh khen.
“Vậy em sẽ mặc cái này.”
Cô không muốn đối mặt với cái gương thử đồ này nữa, ngày mai phải kêu người đến kéo cái gương này đi và đổi sang cái gương mới.
Lúc hai người ra ngoài đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Rạp chiếu phim cách chỗ này không xa, khoảng nửa tiếng đi bộ. Hai người không lái xe mà nắm tay nhau chậm rãi đi tới rạp chiếu phim của trung tâm thương mại.
Hôm nay trung tâm thương mại náo nhiệt hơn cả hôm qua, đâu đâu cũng có những cặp đôi trẻ tuổi, không khí Giáng sinh vô cùng nồng đậm.
Đường Khê và Tần Kiêu tìm nhà hàng ăn cơm chiều, thấy sắp đến giờ mới đi tới rạp chiếu phim.
Khi vào rạp, còn vài phút nữa phim mới bắt đầu, khu vực chờ đã kín người, không còn một chỗ trống.
Đường Khê chỉ mới bảo một câu khi xem phim phải ăn bỏng ngô, Tần Kiêu liền đi đến quầy bỏng ngô xếp hàng, nhìn một hàng dài trước mặt, anh mới nhận ra rằng mình đã sơ suất.
Sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời, người đàn ông lần đầu tiên cùng cô gái mình yêu đến rạp chiếu phim không ngờ lại có nhiều người mua bỏng ngô đến vậy, bộ phim còn vài phút nữa là bắt đầu chiếu, hiện tại xếp hàng sẽ không kịp.
Anh đưa tay lên xem giờ, trong mắt thoáng qua vẻ ảo não.
Đường Khê đứng cách đó không xa, nhìn anh đứng giữa một nhóm con gái trông như sinh viên đại học, dáng vẻ nôn nóng, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ấm áp, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Đường Khê đi tới trước mặt anh, nắm lấy cánh tay anh đung đưa qua lại: “Em không muốn ăn bỏng ngô nữa, chúng ta vào thôi.”
Tần Kiêu liếc nhìn bỏng ngô trên tay cô gái bên cạnh, cúi đầu nói với Đường Khê: “Khê Khê, đợi anh hai phút.”
Chẳng nhẽ anh định mua lại bỏng ngô của người ta sao?
Mặc dù rất cảm động, nhưng Đường Khê cảm thấy không cần thiết.
Cô nắm tay anh: “Em không ăn đâu, phim sắp chiếu rồi.”
Tần Kiêu vỗ nhẹ mu bàn tay cô, nói: “Đợi anh.”
Nói xong, anh sải bước đi về phía cô gái đứng vị trí đầu hàng.
Cô gái đột nhiên được một anh chàng đẹp trai bắt chuyện, che miệng cười lùi lại một bước, theo bản năng liếc nhìn xung quanh rồi nhích lại gần anh.
Đường Khê thấy Tần Kiêu hơi lùi về sau, giữ một khoảng cách lịch sự với cô gái, không biết anh nói gì, cô gái mỉm cười xua tay, đáp lại một câu rồi nhường chỗ cho anh.
Mấy người xếp hàng gần đó chắc là đã nghe được lời anh nói, toàn bộ đều cười tủm tỉm nhìn anh, sau đó châu đầu ghé tai với nhóm bạn, không biết là đang cảm thán chuyện gì.
Một lúc sau, Tần Kiêu mua xong bỏng ngô, khẽ gật đầu cảm ơn cô gái vừa nhường chỗ cho mình, cô gái mỉm cười xua tay rồi đi về cuối hàng.
Tần Kiêu cầm bắp rang đi về phía Đường Khê, duỗi tay ôm cô, hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, “Mua được rồi, chúng ta vào thôi.”
Đường Khê phát hiện có rất nhiều ánh mắt dõi theo anh, đổ dồn vào hai người họ, ngưỡng mộ có, ghen tị có.
Đường Khê cảm thấy ngại, tuy rằng không biết anh nói gì, nhưng cô gái vừa nhường vị trí đầu hàng cho anh, hiện tại đang đứng ở cuối hàng cũng đang quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Đường Khê mỉm cười cảm ơn với cô ấy.
Cô gái cười nhắc nhở: “Phim sắp chiếu rồi đấy.”
Đường Khê cảm ơn một lần nữa rồi cùng Tần Kiêu bước vào trong.
Rạp chiếu phim gần như chật kín người, Tần Kiêu một tay cầm bỏng ngô, một tay nắm tay Đường Khê, dẫn cô tìm chỗ ngồi.
Vị trí ở hàng thứ năm, tương đối gần màn hình, cái này cũng không phải bọn họ chọn, mà là lúc đặt vé chỉ còn hai chỗ này.
Sau khi ngồi xuống, Tần Kiêu đưa bỏng ngô trong tay cho Đường Khê, Đường Khê nhận lấy, sợ nói chuyện làm phiền người khác nên nói thầm vào tai Tần Kiêu: “Vừa rồi anh nói gì với cô bé đó vậy? Một hàng dài như thế mà người ta cũng tình nguyện nhường chỗ cho anh rồi ra phía sau xếp hàng một lần nữa.”
Tần Kiêu đáp: “Không có gì.”
Đường Khê giơ tay đánh vào đùi anh một cái, giọng điệu ra lệnh: “Nói mau.”
Tần Kiêu cúi đầu, môi kề sát bên tai cô, không biết là cố ý hay vô tình, môi anh như lơ đãng chạm vào vành tai cô.
Đường Khê hơi nghiêng đầu sang một bên, liếc xéo anh một cái, nhắc nhở anh không được quá trớn.
Trước kia Đường Khê có đi xem phim với Tô Chi và Diệp Sơ Hạ, gặp không ít cặp đôi trẻ hôn nhau say đắm trong rạp chiếu phim. Xét thấy trước đó Tần Kiêu cũng không ít lần hôn cô ở nơi công cộng, cho nên Đường Khê liền đánh đòn phủ đầu, nếu hôn cô trong rạp chiếu phim thì tối nay ngủ ở phòng sách.
Tần Kiêu chơi xấu bị phát hiện, khóe môi hơi cong lên, thành thật trả lời câu hỏi: “Anh nói với cô ấy, đây là lần đầu tiên anh cùng một cô gái đến rạp chiếu phim, không có nhiều kinh nghiệm, không biết phải xếp hàng mua bỏng ngô lâu như vậy, mà bộ phim sắp bắt đầu rồi, cô gái của anh đang đợi anh.”
Trong rạp chiếu phim tối tăm, trái tim Đường Khê hoàn toàn rung động sau câu nói cuối cùng của anh.
Mềm mại như đang phiêu du trên mây.
Sau khi coi phim xong, Đường Khê cũng chả biết cốt truyện là gì, trước đó đã đọc qua tóm tắt, đại khái là phim tình cảm.
Đường Khê âm thầm bình luận về lần đầu tiên xem phim của mình với Tần Kiêu.
Phim ảnh không vào đầu.
Chỉ có yêu đương.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Tần Kiêu nắm tay Đường Khê đi theo dòng người trên phố, khi đi ngang qua một cửa hàng hoa, Tần Kiêu kéo Đường Khê vào.
Thấy khách đến, bà chủ bước ra chào đón, hỏi: “Quý khách muốn mua hoa gì ạ?”
Tần Kiêu nhìn Đường Khê.
Đường Khê mỉm cười nói với anh: “Em thích anh tặng em hoa bách hợp.”
Tần Kiêu không chút do dự quay sang nói với bà chủ: “Chúng tôi muốn hoa bách hợp.”
Bà chủ cười nói: “Hai cô cậu tới đúng lúc lắm, tôi vừa mới gói một bó hoa bách hợp, bình thường cửa hàng không có sẵn hoa bách hợp đâu, đa số đều phải đợi.”
Tần Kiêu trả tiền, nhận lấy bó hoa bách hợp từ trong ngực bà chủ, nắm tay Đường Khê đi ra ngoài. Anh buông tay cô ra, cầm bó hoa bách hợp bằng hai tay, trịnh trọng đưa cho cô.
Đường Khê đưa tay nhận lấy.
Tần Kiêu vẫn không buông tay, mà là từng chút từng chút chuyển đến bàn tay của cô, trong mắt ẩn chứa tia sáng: “Đây là lần đầu tiên anh tặng em hoa bách hợp, hôm nay em nhận, về sau phải nhận cả đời.”
Đường Khê cong môi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc: “Được, anh tặng em nhiều lần đầu tiên như vậy, em đây sẽ chịu trách nhiệm cả đời với anh.”