Cô nhớ lời bà nội nói, Khang Nam chỉ rời đi trước khi cô tỉnh dậy một tuần, vậy người nói chuyện lúc cô hôn mê chắc chắn là Khang Nam chứ không phải ba Vĩ. Vì sao anh lại đi? Vì sao bây giờ anh ấy lại không nhìn thấy? Đã xảy ra chuyện gì nên mọi người mới sống chết giấu cô như vậy.
Cô đi lên tầng 10, tới cửa phòng giám sát thì đẩy cửa vào. Hai nhân viên an ninh thấy cô thì đứng dậy chào lễ phép.
– Thiếu phu nhân, chị lên đây có gì dạy bảo ạ?
Cô xua tay rồi đưa mắt nhìn màn hệ thống màn hình theo dõi của bệnh viện.
– Tôi muốn lấy đoạn băng ghi hình phòng bệnh mà tôi đã nằm hôn mê mấy tháng trước.
Họ nhìn cô bối rối, băng ghi hình chỉ được lấy khi có chỉ thị của cấp trên họ mới được đưa. Khương Diệp nhìn thái độ chần chừ của họ thì cáu.
– Tôi là vợ Khang Nam mà lại không được lấy sao? Vậy để tôi gọi ba chồng tôi rồi xử lí kỉ luật hai người luôn nhé!
– Dạ, chị đợi một lát ạ.
– Có thể gửi vào điện thoại cho tôi được không?
– Dạ được ạ, chị muốn lấy tất cả sẽ khá nhiều đấy ạ.
– Cho tôi lấy khoảng 10 ngày trước khi tôi tỉnh lại, cụ thể là từ ngày 16 đến ngày 26 tháng 9.
– Vâng ạ, vậy thì nhanh thôi. Chị để lại zalo hoặc mail chúng tôi tìm xong sẽ gửi cho chị luôn ạ.
Khương Diệp đưa mã code cho họ quét zalo rồi đi về phòng đợi. Họ gửi video đầu tiên cô liền mở ra xem. Khang Nam chăm sóc cô hàng ngày mà mắt anh hoàn toàn bình thường. Anh luôn nắm tay cô mọi lúc, ngồi kiên nhẫn nói chuyện, lúc thì đọc sách kinh tế cho cô nghe. Họ cứ gửi video nào cô liền xem video ấy, nước mắt cứ theo đó rơi ra, cô thương anh. Dường như anh ngủ rất ít, thời gian chủ yếu chăm sóc, thay dây truyền, tiêm thuốc… lau mặt mũi, tay chân cho cô nữa. Vậy vì sao bây giờ mắt anh lại không thấy nữa… có phải vì không nhìn thấy mà anh mới xa lánh cô.
Vừa ngồi xem, cô vừa lau nước mắt nhưng càng lúc nó càng rơi nhiều.
“Diệp, em đã phải chịu đau nhiều quá rồi nên anh muốn gánh giúp em một chút. Khi tỉnh dậy, em không nhớ gì cả thì phải nhìn thấy để học mọi thứ lại từ đầu…. yên tâm rồi anh sẽ về.”
Khương Diệp không còn lau được nước mắt nữa, bây giờ thì cô đã biết lí do vì sao anh không nhìn thấy nữa. Hóa ra người không nhìn thấy phải là cô chứ không phải là anh.
” Em hãy sống thật vui, không nhớ anh cũng được, rồi anh sẽ trở về… ”
Nhìn hình ảnh anh băng mắt đứng cạnh giường mò mẫm sờ lên mặt mình mà Khương Diệp không kìm được mà khóc thành tiếng, tiếng khóc đau đớn, thê lương vang vọng cả căn phòng. Cô đứng bật dậy, vội vàng xỏ dép chạy đi. Y tá thấy liền muốn giữ cô lại nhưng cô đẩy họ ngã mà lao ra ngoài. Vừa chạy vừa khóc, ra khỏi bệnh viện, cô lên một chiếc taxi vừa đỗ trả bệnh nhân.
– Cho tôi đến tòa nhà Sun, nhanh hộ tôi.
Tài xế taxi nhìn cô khóc nấc thì thương cảm liền lái xe đi, anh ta đưa cho cô giấy ăn an ủi.
– Có chuyện gì cô cứ bình tĩnh đi.
Vậy nhưng Khương Diệp không để ý lời anh ta nói, mắt vẫn dán vào điện thoại nhìn anh hôn lên trán cô trước khi được Quý Hải vào đưa đi.
Tài xế thấy cô càng lúc càng khóc lớn thì nghĩ nhà cô xảy ra chuyện nên cảm thông mà đi xe nhanh hơn.
Video tiếp theo, cô thấy mẹ Lã khóc khi biết Khang Nam hiến giác mạc cho cô. Càng lúc, cô càng thấy khó thở, càng thấy đau lòng hơn nữa. Vì cô mà anh mới không nhìn thấy, anh giấu cô vì sợ cô đau lòng…
Xuống khỏi xe taxi, cô chạy như bay vào thang máy, vừa lúc thang xuống. Mọi người trong thang máy đi ra đều nhìn cô lạ lẫm… khi thấy cô mặc quần áo bệnh nhân còn không ngừng khóc. Một cô gái thấy vậy giữ tay cô lại.
– Chị có cần tôi giúp gì không?
– Không, tôi đang vội lắm.
Khương Diệp dứt tay khỏi tay cô gái rồi ấn thang máy đi lên. Đến trước căn hộ của Khang Nam cô không ấn chuông mà cứ dùng tay đập vào cánh cửa ầm ầm gọi.
– Khang Nam, anh mở cửa ra cho em… Khang Nam… là em Khương Diệp đây… mở cửa cho em… em biết hết rồi, em nhớ ra anh rồi… mở cửa đi.
Cánh cửa vẫn đóng im lìm, cô đập đến rát cả tay, gọi đến khản cả tiếng vẫn không thấy ai mở cửa.
– Quý Hải, mở cửa cho tôi với… mở cửa cho tôi đi…
Một người phụ nữ nhà bên cạnh thấy ồn ào ngó ra, nhìn thấy Khương Diệp khóc đến lạc cả giọng thì lên tiếng.
– Cô tìm hai người đàn ông ở nhà này sao?
– Vâng ạ, chị có thấy họ đâu không?
– Lúc nãy tôi thấy họ mang theo hành lí rời đi rồi. Có lẽ họ ra sân bay đi đâu rồi ấy.
– Họ đi cách đây lâu chưa chị?
– Khoảng một giờ trước.. lúc ấy…
Không đợi người ta nói hết, Khương Diệp lại chạy về phía thang máy, tay run rẩy ấn liên tục vào bảng điều khiển. Lúc này, cô không còn bình tĩnh được nữa. Có lẽ, anh lại rời bỏ cô mà đi rồi. Cô cứ lảm nhảm như người mộng du khiến những người đi cùng thang máy cảm thương. Họ hỏi gì cô cũng không nghe thấy, không để ý.
– Khang Nam, anh không được đi… đừng đi mà..
Một người phụ nữ nhà bên cạnh thấy ồn ào ngó ra, nhìn thấy Khương Diệp khóc đến lạc cả giọng thì lên tiếng.
– Cô tìm hai người đàn ông ở nhà này sao?
– Vâng ạ, chị có thấy họ đâu không?
– Lúc nãy tôi thấy họ mang theo hành lí rời đi rồi. Có lẽ họ ra sân bay đi đâu rồi ấy.
– Họ đi cách đây lâu chưa chị?
– Khoảng một giờ trước.. lúc ấy…
Không đợi người ta nói hết, Khương Diệp lại chạy về phía thang máy, tay run rẩy ấn liên tục vào bảng điều khiển. Lúc này, cô không còn bình tĩnh được nữa. Có lẽ, anh lại rời bỏ cô mà đi rồi. Cô cứ lảm nhảm như người mộng du khiến những người đi cùng thang máy cảm thương. Họ hỏi gì cô cũng không nghe thấy, không để ý.
– Khang Nam, anh không được đi… đừng đi mà..
Điện thoại có cuộc gọi đến của mẹ Lã, cô ấn từ chối nghe. Lên xe taxi, cô gọi điện thoại cho Khang Nam nhưng không thấy anh nghe máy.
– Chú đi nhanh hộ cháu với.
– Cháu bình tĩnh, đi nhanh nguy hiểm lắm.
Lúc này, cảm giác sợ hãi xâm lấn cả cơ thể, cô liên tục gọi đi nhưng chỉ là những hồi chuông dài không ai nhấc máy.
Cô tìm số của Quý Hải nhưng không có, cô chưa từng xin số của cậu ta. Cô chỉ biết giục lái xe đi nhanh, hết mẹ Lã đến ba Vĩ gọi cô đều từ chối cuộc gọi hết.
Ra đến sân bay, cô lao như bay vào trong, đưa ánh mắt tìm kiếm. Anh đi đâu cô không biết, đứng giữa sảnh, cô bất lực hét lên.
– Khang Nam, anh ở đâu? Ra đây đi… đừng đi mà… đừng bỏ em lại.
Toàn bộ người có mặt đều quay ra nhìn cô, một nhân viên sân bay lại gần đỡ cô đứng dậy.