Khang Nam đưa Khương Diệp về nhà mình. Đặt cô lên giường rồi nhờ Quý Hải đi lấy khăn ấm cho mình lau mặt cho vợ.
– Anh, chị ấy không về nhà thì hai bác sẽ lo đấy ạ.
– Cậu lấy điện thoại của cô ấy tìm số mẹ Lã nhắn về hôm nay cô ấy ở lại công ty hộ tôi.
– Sao anh không đưa chị ấy về nhà?
– Cậu không cần phải hỏi nhiều như vậy đâu.
Quý Hải liền im bặt đi lấy điện thoại của Khương Diệp.
– Anh, mật khẩu điện thoại.
– Cô ấy không cài mật khẩu.
Quý Hải thấy lạ nhưng sợ hỏi nhiều lại bị mắng nên thử mở điện thoại lên đúng là máy không cài mật khẩu thật… đúng là hiểu nhau quá mà?
– Anh..
– Ừ
– Sao anh biết chị ấy không dùng mật khẩu điện thoại?
– Hai vợ chồng tôi đều không cài mật khẩu.
– À… vậy thì anh mà bồ bịch chị nhà kiểm tra điện thoại là bắt được ngay.
– Thừa lời.
Quý Hải cụt cả hứng, đang muốn trêu đùa một tý cho đỡ căng thẳng thì lại bị quát. Anh tìm số của mẹ Lã nhắn tin rồi đợi được trả lời mới mang cất điện thoại đi.
– Anh sang phòng em ngủ đi, em sẽ ngủ sofa.
– Không cần, cậu về ngủ đi đừng đứng đấy nói nhiều nữa.
Quý Hải chẹp miệng lắc đầu lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại nhưng rồi lại thò mặt vào nói thêm.
– Anh, có cần gì thì gọi em nhé! Chị ấy say rượu, anh không nên lợi dụng đâu nhé!
– Cậu muốn bị trừ lương không?
Anh nghe thấy tiếng cửa đã đóng lại và tiếng bước chân rời đi nhanh chóng.
Khang Nam kéo chăn nằm xuống cạnh vợ, kéo lại ôm vào lòng chậm rãi hôn lên khắp khuôn mặt cô. Có vẻ như cô gầy đi nhiều, mặt cũng nhỏ đi không ít.
– Ưm…
Tiếng cô nhẹ nhàng như mèo nhỏ phản đối khi bị hôn môi. Biết cô chẳng thể tỉnh nên anh bất chấp mà hôn với đầy nhớ nhung. Khương Diệp chỉ khẽ cựa mình, giọng nói mang theo ôn nhu dịu dàng nũng nịu.
– Ưm… đau đầu quá!
Anh khẽ chạm tay lên mắt cô để kiểm tra thấy cô không tỉnh lại dậy thì bàn tay luồn vào áo, chạm lên da thịt mát lạnh của vợ. Cơ thể cô cũng gầy đi nhiều, eo thon nhỏ xíu. Anh xót ruột, dù không thấy nhưng chắc cô sẽ gầy hơn lúc anh rời đi.
Tay anh kéo dần lên, nhẹ đẩy chiếc áo ngực tháo ra khỏi người cô. Nụ hôn nóng ấm trải khắp mặt, tham lam nhớ nhung trườn xuống cổ rồi không kìm nén mà vội vàng cởi từng chiếc cúc áo của vợ, thả nụ hôn trên cơ thể mịn màng kia. Anh không dám làm mạnh sợ để lại dấu vết cô sẽ phát hiện ra hành động đen tối của mình. Nhưng anh không dừng lại được, khao khát lẫn nhớ nhung nhấn chìm lý trí của anh rồi. Nếu cô lỡ tỉnh dậy, anh sẽ thú nhận với vợ vì bây giờ không dừng lại được nữa… anh không muốn thấy cô khóc nữa.
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống làn da mịn màng trắng muốt của Khương Diệp. Trong mê man cô nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.
– Anh xin lỗi… xin lỗi em…
Cô thấy cơ thể mình mát lạnh nhưng chỉ nghĩ là mơ thôi… cô lại mơ về người đàn ông chưa bao giờ nhìn rõ mặt. Nhưng chắc chắn đó là người cô rất mong gặp.
– Anh là ai?
Khang Nam giật mình nhấc mình ngồi bật dậy lúng túng. Anh đang cố sắp xếp để nói chuyện với cô, tâm trạng cũng rối bời hoang mang không ít, nói thẳng ra là anh đang hồi hộp. Vậy nhưng chờ mãi không thấy Khương Diệp dậy liền quay lại, rón rén đưa tay chạm lên mặt cô, không thấy gì thì thở phào nhẹ nhõm. Nằm xuống ôm vợ trong tay nhưng lần nữa lí trí lại chẳng thắng được tình yêu, lại như đi ăn trộm mà sờ soạng, hôn vợ. Lần này, cô dường như ngủ say, chỉ thỉnh thoảng khẽ “ưm” nhẹ. Khang Nam cũng chỉ dám nhẹ nhàng không dám động mạnh mà để lại dấu vết. Vừa yêu vừa sợ, nhưng anh mặc kệ, vẫn âu yếm vợ. Vì say, Khương Diệp còn chủ động ôm anh nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Khang Nam không ngủ, yêu vợ xong thì vất vả mặc lại đồ cho cô, mãi thì cũng xong rồi không dám nằm thêm mà đi ra phòng khách ngồi cả đêm.
Khương Diệp tỉnh giấc, trong không khí lại thoang thoảng mùi xạ đàn hương. Cô mở choàng mắt khi phát hiện ra căn phòng lạ lẫm. Trong căn phòng này ngập tràn mùi hương ấy, chăn gối cũng có liền nhấc chăn lên nhìn mình vẫn quần áo chỉnh tề liền thở phào nhẹ nhõm mà không biết rằng mình đã bị lợi dụng.
Cô ngồi dậy, lấy tay cào lại tóc cho thẳng thắn rồi xuống khỏi giường. Căn phòng này được bài trí quá mức đơn giản, chỉ có giường và một chiếc kệ nhỏ còn không có bất kì đồ vật nào nữa. Cô xỏ dép, rón rén hé cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài để thám thính thì thấy hai người đàn ông đang ngồi bàn ăn liền gượng cười.
– Xin lỗi hai người, sao tôi lại ở đây vậy ạ?
Quý Hải vồn vã lại gần kéo cô ngồi đến bàn ăn.
– Chị ngồi ăn sáng rồi tôi nói cho chị nghe.
Khương Diệp nhìn người đàn ông kia đang im lặng ăn sáng, cũng chẳng ngẩng mặt lên nhìn cô, không chào hỏi thì tưởng anh ta không thích sự hiện diện của cô nên bối rối.
– Tôi đã làm phiền hai người sao?
– Không phiền.
Cuối cùng anh ta cũng mở miệng nhưng vẫn cúi mặt ăn sáng. Dù sao cô cũng là khách, anh ta có cần phải lạnh nhạt thế chứ?
Trái ngược với Khang Nam thì Quý Hải lại vô cùng niềm nở. Anh mang đến trước mặt Khương Diệp trứng ốp, bánh mì sandwich mời.
– Chị ăn sáng đi ạ.
– Cảm ơn ạ. Cậu có thể nói cho tôi biết sao tôi lại ở đây không?
– Chị không nhận ra chúng tôi sao?
Khương Diệp lắc đầu, chắc chắn cô đã gặp họ nên cậu ta mới hỏi vậy nhưng khoản nhớ người của cô rất kém. Cô gượng cười giải thích.
Thật ra trí nhớ của tôi không tốt nên nhớ người không giỏi lắm đâu ạ.
– À vâng không sao. Hai chúng tôi có gặp chị mấy lần, tối qua gặp chị ở nhà hàng Âu đấy ạ, hai người mặc đồ ngủ ấy.
– À… hai anh sống chung rồi à? Chúc mừng ạ.
Khang Nam ho sặc sụa, mặt tái xám. Sao lại có ngày vợ anh bảo anh là gay cơ chứ? Biết thế đêm qua cắn cho để lại vết cho sướng, hại anh cứ rón ra rón rén.
Khương Diệp tưởng người kia ngại, nhưng vì họ là gay nên cô thấy thoải mái ghê. Cô sẽ được an toàn khi ở cạnh họ.
– Anh không phải ngại, xã hội bây giờ thoáng lắm, mà tôi cũng không kì thị đâu.
Lần này thì Khang Nam quay ra sau phun sạch sữa vừa uống. Mặt mũi cứ đen như nhọ nồi ấy. Thật là…
Quý Hải thì cũng không hơn gì anh, cười mà mồm miệng méo xệch đi cả. Anh muốn giải thích trắng đen rõ ràng.
– Chúng tôi…
– Cậu lấy cho tôi cốc nước.
Bị Khang Nam cắt lời thì anh hiểu ý nên không thanh minh nữa mà đứng lên lấy nước. Có vẻ như biết hai người là Gay nên Khương Diệp tự nhiên hơn. Nhưng lúc này cô mới để ý đến Khang Nam. Tay anh cứ quờ quạng lấy đồ liền quan tâm.
– Xin lỗi, anh không nhìn thấy ạ.
– Mắt tôi không thấy.
À, dạ, xin lỗi anh.
Quý Hải mang nước ra cho Khang Nam, thấy Khương Diệp mặt mũi căng thẳng thì vui đùa.
– Anh ấy không nói nhiều nên vậy đấy, cô kệ anh ấy đi.
– Đêm qua sao tôi lại về nhà cậu vậy?
– Chúng tôi về nhà thì thấy cô say đi lảo đảo trên đường. Sợ cô gặp nguy hiểm nên có lòng tốt giúp đỡ.
– Vậy sao? Sao chị Quỳnh lại để tôi về nhỉ?